An Mộc nằm trên giường, hai phút sau mới có thể tiếp tục.
Anh Nam: tôi cần cô.
Gương mặt An Mộc lập tức đỏ lựng.
Người đàn ông này khi nói chuyện hàm súc như thế muốn cô hiểu thế nào đây?
Mấp máy môi, An Mộc ho khan một tiếng, không biết nên nói gì thêm, liền treo di động như vậy, làm như ngủ rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mới nhận ra rằng mình không hồi âm lại tin nhắn Weibo, lập tức lấy tay đập vào đầu, nếu cô có gửi bồ câu đưa thư, chưa biết chừng tên keo kiệt đó còn ăn luôn con bồ câu đó của cô mất!
Nhưng vừa mở Weibo lên, cô thấy hắn lại cập nhật thêm một trạng thái nửa giờ trước.
Anh Nam: Không được sửa tên nick Weibo.
An Mộc:……chẳng lẽ anh ta thật sự là con giun trong bụng mình sao?
An Mộc bất quá nhưng cũng xét thấy trong chuyện này, cô là người sai trước, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn không thay đổi tên.
Cô rời giường, đi làm một số việc cá nhân xong xuôi rồi mới mở điện thoại, giật mình thấy có tới hơn ba mươi tin nhắn chưa mở, giật mình khi thấy mấy tin nhắn đó không phải ai khác chính là Phong Tử Khiêm.
Còn có mấy tin nhắn nữa, đại khái là chất vấn cô tại sao không tới quán cà phê.
An Mộc chuẩn bị cho chính mình một bữa sáng thật thịnh soạn rồi ngồi trên sopha vừa ăn vừa thư giãn, bỗng chuông điện thoại kêu, cô bắt máy.
“An Mộc, cô chết chỗ nào vậy? cũng không bắt điện thoại của tôi! Hôm qua cô làm sao vậy, cũng không cả đến quán cà phê? Cô …..”
An Mộc tắt máy ngay lúc đó.
Sau đó di động lấp tức lại đổ chuông lần nữa.
Cô vừa bắt máy, đầu dây bên kia dò hỏi:”An Mộc, là cô sao?”
“Là tôi”
“Cô còn dám tắt điện thoại! cô ….”
An Mộc lại lập tức tắt máy.
Lần này, một lúc sau, di động mới lại tiếp tục đổ chuông.
Phong Tử Khiêm có vẻ biết điều hơn:”Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?”
“Có thể”. An Mộc nhẹ nhàng cất giọng, “Nhưng nếu anh vẫn dùng thái độ này để nói, tôi cảm thấy chúng ta chẳng còn gì nghiêm túc mà nói cùng nhau nữa”.
Có thể cảm thấy Phong Tử Khiêm đã kiềm chế được cảm xúc sau lời nói đó của An Mộc:”Vậy, chúng ta sẽ gặp vào chín giờ sáng nay…”
“Buổi chiều hai giờ, tại quán cà phê XX”
An Mộc biết rõ Phong Tử Khiêm chỉ là một con hổ giấy, cô muốn nắm quyền chủ động.
Quả nhiên, thái độ cương quyết của cô có tác dụng, đầu dây bên kia đáp:” Cứ theo cô đi”.
Mới vừa xong cuộc điện thoại, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
An Mộc sửng sốt đứng dậy mở cửa, nhận ra người đứng ngoài chính là…. Đường Cảnh!
An Mộc mở to mắt, cực kì ngạc nhiên.
Đường Cảnh vẻ mặt hồn nhiên, bộ dạng vênh mặt hất hàm, bộ dạng sai khiến:”Không định mời tôi vào nhà ngồi sao? Cô tiếp khách kiểu gì thế?”
Anh ta thốt ra những lời này mới đem đến cho An Mộc một chút cảm giác chân thật.
Đây mới là Đường Cảnh sao?
Tuy rằng ngữ khí nghiêm khắc độc đoán, nhưng niềm vui trong ánh mắt cậu ta thì không thể che giấu được.
Nghiêng nghiêng người, An Mộc tủm tỉm cười mở miệng:”Cậu Đường đến chơi!”
Đường Cảnh khựng lại một hai giây, đi vào trong, lên tiếng:”Cô vừa gọi tôi là gì?”
An Mộc cười tươi đến nỗi đôi mắt khép lại, lời nói đầy mờ ám:”Chính cậu hồi trước vừa nói tôi không cần gọi cậu là anh!”
Nét mặt Đường Cảnh lại căng ra, hình như có chút xấu hổ, đi khắp căn phòng một lượt:” Mấy năm nay cô vẫn ở trong một nơi như thế này sao?”
An Mộc lắc đầu, cố gắng làm cho biểu hiện của mình bình thường nhất có thể:”Không hẳn vậy, tôi cũng phải học đại học, nhưng cũng không muốn ở trong không gian sầm uất như kí túc xá, cho nên phải tự dọn dẹp….”
Cô chưa dứt lời, chàng trai trước mặt đột nhiên quay người lại, dang tay, kéo người cô, ôm trọn trong lồng ngực.
An Mộc không nói thêm được câu nào.