Cho dù Phong Tử Khiêm lúc nào cũng cam đoan sẽ không kết hôn với An Mộc, nhưng Đường Hạ vẫn giữ thái độ ôn hòa như trước:”Anh cứ từ hôn trước rồi hẵng nói.”
Nhưng ba mẹ đều một mực nói hiện giờ không thể từ hôn, công ty An thị cần phải được ổn định nhờ hôn nhân của bọn họ.
Phong Tử Khiêm đem bao nhiêu oán hận đổ hết lên đầu An Mộc, “Quên đi, cứ nhìn thấy tôi và cô lại lại phiền lòng, bộ dáng xấu xí làm người ta ghê tởm chính là lỗi của cô! An Mộc, cô cút vào nhà bếp làm cơm tối đi!”
An Mộc bĩu môi, đảo mắt qua Phong Kiêu, liền nhìn thấy nụ cười trên gương mặt vạn năm không đổi kia, mà ngay cả độ cong của khóe môi dường như cũng đã được tính toán rồi.
Lúc mà cô nhìn qua đúng lúc Phong Kiêu cũng đang nhìn.
Tầm mắt hai người chạm nhau, An Mộc cảm giác nghe thấy âm thanh tia chớp bắn “bùm”
Yên tâm, cái này tuyệt đối không phải thông báo điện thoại.
Hoàn toàn là do An Mộc và Phong Kiêu bất hòa.
An Mộc rũ mắt xuống chui vào phòng bếp.
Mỗi lần về đây nhất định giờ ăn của nhà này sẽ kéo dài, đây là chuẩn bị chương trình học!
Đợi cho đám người ngồi vào bàn ăn, An Mộc tiếp tục ngồi ở góc xa nhất, cắm cúi ăn, lỗ tai thì dựng đứng lên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
“Phong thiếu, sao cậu lại đi sớm như vậy? Sao không ở lại chơi thêm vài ngày, trong khoảng thời gian này cậu luôn luôn bận việc, chúng tôi còn chưa đưa cậu đi tham quan C thị.” Phong Anh Hùng lấy lòng mở miệng.
“Đúng vậy, chú, chú đã giúp cháu rất nhiều, cháu còn chưa làm gì để báo đáp, ngày mai chú đừng đi, ở lại chơi thêm hai ngày đi ạ.” Phong Tử Khiêm vội vàng mở miệng.
Hai người vừa nói, An Mộc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng ngời: tên yêu nghiệt này phải đi rồi?
Wow!
Ngay lập tức, bụng dạ tiểu nhân của cô nhảu múa tưng bừng.
Tên ôn thần này rốt cục cũng sắp biến khỏi đây rồi!
Nhưng sau đó cô liền cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang đảo qua mình, rét lạnh.
An Mộc lập tức cúi đầu, che giấu sự hưng phấn của mình, vừa rồi đã để lộ rõ ràng quá.
Giọng của tên yêu nghiệt kia vang lên:”Ồ, luyến tiếc tôi đi sao? Sao tôi lại cảm thấy có người không chào đón tôi ở lại nhỉ?”
“Làm sao có thể! Phong thiếu, cậu có thể lưu lại là vinh hạnh của chúng tôi!” Phong Anh Hùng nói.
“Chú, cháu thực sự kính để chú! Rất rất muốn chú ở lại.” Phong Tử Khiêm vỗ vỗ ngực, chỉ thiếu nước thề với trời.
“Chú út, ở lại chơi đi ạ.” Phong Tư Nguyệt cũng mở miệng.
“Đúng thế, Phong tổng, chị dâu sẽ làm thật nhiều món ăn ngon, ở lại thêm vài ngày đi.” Tô Mỹ Huệ không cam lòng kém cạnh.
Cả đám người đều mở miệng, nhưng Phong Kiêu lại vuốt cằm, không nói gì mà nhìn thẳng về phía An Mộc.
Thế là……
Cả nhà họ Phong đều nhìn về phía An Mộc.
An Mộc đang vùi đầu vào ăn, trong lòng còn đang suy nghĩ, sao tự dưng cuộc nói chuyện lại dừng lại?
Vừa ngẩng đầu thì phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn cô, thiếu chút nữa thì phun đồ ăn trong miệng ra.
Phong Tử Khiêm bực mình nói, “An Mộc, sao cô không nói gì?”
An Mộc dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng, rồi mới ngơ ngác mở miệng, “Nói cái gì?”
“Hóa ra cháu dâu…..muốn tôi đi khỏi đây?” Âm thanh lạnh lẽo nham hiểm của Phong Kiêu truyền đến.
Đáp án đương nhiên là là đúng! Tuyệt đối đúng!
Nhưng câu này trăm ngàn lần khong thể nói ra.
An Mộc vội vàng nhìn Phong Kiêu thâm tình, “Chú út, chú ở lại thêm vài ngày đi ạ, chúng cháu đều luyến tiếc chú.”
Phong Kiêu cười như không cười, nhìn chằm chằm cô tầm 3 giây, sau đó với rời tầm mắt.
Sau đó Phong Kiêu liền mở miệng:”Nếu tất cả mọi người đã nói vậy, tôi sẽ ở lại chơi thêm hai ngày.”
An Mộc:……………%>_<%