Căn phòng tối om, An Mộc nằm trên giường, đè lên người cô là người đàn ông thân thể cường tráng, dưới thân là chiếc giường lớn mềm mại.
Sau khi thích ứng với cái tối tăm trong phòng, cô nhận ra rõ ràng, người đàn ông này đang nằm đè lên người mình.
Tình cảnh mờ ám, người đàn ông kia hẹp dài hai mắt, toát ra ánh sáng mờ ảo, hơi thở phả vào cơ thể cô làm cho An Mộc nhất thời cứng đờ.
An Mộc không thể tin được, mở to hai mắt nhìn, lắp bắp:”Anh, anh, tại sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông cúi đầu, hơi thở quen thuộc phả vào mặt cô, An Mộc tức khắc cảm thấy khô hết miệng lưỡi, anh ta chỉ mới lướt qua gương mặt cô bằng ánh mắt và hơi thở, vậy mà An Mộc cũng cảm thấy cơ thể mình có cái gì đó nghẹn lại đau đớn.
Anh ta đã ép cô đến mức không thở nổi!
Dùng sức hô hấp, An Mộc vươn tay, chắn vào giữa hai cơ thể.
“Sao thế? cháu dâu không nghĩ đây là tôi sao?”
Giọng nói nguy hiểm ấy làm An Mộc run cầm cập, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã phải ngay lập tức mở miệng:”Sao có thể như thế chứ, tôi thích nhất là được gặp chú út.”
Lời vừa nói ra, An Mộc lại hận không thể cho chính mình mấy cái bạt tai, trong tình thế bị áp bức thế này, thần kinh cô đã trở thành tê dại rồi hay sao?
Người đàn ông kia dường như cũng không ngờ cô lại trả lời như vậy, thấp giọng cười cười, giọng nói trầm ấm, toát lên vẻ quyến rũ không thể cưỡng lại:”Sao cơ? Vậy tại sao trở về không báo tin cho tôi?”
Tròng mắt đảo quanh, An Mộc mở miệng:”Tôi, di động của tôi bị mất….”
Lời vừa nói ra, một cái di động đã quơ quơ trước mặt cô:”thế đây là cái gì?”
Gương mặt An Mộc đỏ lên, nói dối bị người ta phát hiện là cảm giác đáng chán ghét nhất!
Những lúc như thế này, nói về khả năng mặt dày, An Mộc mà tự nhận là đệ nhị thì không ai dám nhận đệ nhất, cô lên tiếng:”Trời ơi, anh tìm thấy di động của tôi ở đâu vậy, tôi tìm mãi mà chẳng thấy đâu?”
Người đàn ông kia kéo cô vào sâu trong lòng, ép chặt thân hình nhỏ bé.
Luồng khí ấm áp trên người anh ta chỉ cách An Mộc một lớp quần áo:”Thấy ở trên tủ đầu giường em.”
An Mộc:……
“Không nói được gì nữa à?”
An Mộc cúi thấp đầu xuống.
“Tại sao về mà không báo cho tôi?” ngón tay thon dài của người đàn ông kia khẽ khàng nâng cằm An Mộc một cách dứt khoát:”Nói đi!”
An Mộc cắn môi, rụt vai lại, nhìn nhìn anh ta, nuốt nước miếng, chân cô đã bị ép đến tê dại, khẽ rút ra, nhưng giây tiếp theo lại bị người đàn ông kia kẹp chặt lấy.
An Mộc không thể động đậy được, chỉ có thể cố gắng làm bộ mệt mỏi mở miệng:”Chú út thực sự muốn nghe câu trả lời sao?”
“Em nói đi?” thanh âm tà mị ấy vừa thốt ra đã làm cho người khác đóng băng cảm xúc.
An Mộc lại không dám nói tiếp nữa.
Nói thật mặc dù ở thủ đô cùng anh ta sống chung ba tháng, nhưng ba tháng kia có một nửa thời gian anh ta đi công tác, khi về cũng bận rộn công việc, hai người tuy rằng là bạn giường quen thuộc, nhưng đối với sinh hoạt của từng người thì thực sự không quen thuộc chút nào.
Cô không hiểu về Phong Kiêu, lại sợ hãi Phong Kiêu.
Đặc biệt có một lần không thể quên được, Phong Kiêu suýt chút nữa đã đem cô đi giam cầm!
“Nói!” chỉ một chữ vang lên trong không gian tối tăm đem theo luồng khí ma mị sắc lạnh.
An Mộc cuối cùng cũng không dám nói, nhắm nghiền mắt, kêu lên:”Tôi, tôi không muốn nói dối anh”.
Lời này vừa nói ra, An Mộc đã sẵn sàng nhận một trận mưa rền gió dữ từ người đàn ông kia.
Nhưng không nghĩ rằng rất lâu sau, trong phòng cũng không có một âm thanh nào.
Đôi mắt An Mộc vẫn luôn mở, trộm liếc người đàn ông kia, nhìn tới anh mắt rực rỡ lấp lánh:”Nói tiếp đi”
Nói?
Giống như không có sinh khí?
Đại não An Mộc vừa kịp ý thức, đành phải mở miệng:”Anh không cho tôi đóng phim, tôi lại không muốn nói dối, đành phải tắt máy”