Thượng Quan Vũ sững người, “Lão đại, cả tháng này chúng ta bận đến nỗi chân không chạm nổi xuống đất, chỉ còn một chút nữa thôi, cậu cũng không thể rời đi đột ngột như vậy được!”
Phong Kiêu trừng mắt đảo qua, Thượng Quan Vũ lập tức im miệng.
“Nhanh lên một chút! chuyến bay sớm nhất!”
Thượng Quan Vũ:…anh đâu phải là thư ký của Phong Kiêu chứ!
Nhưng lời này chỉ có thể giấu trong lòng, vội vàng mở máy tính ra, lại ngẩng đầu thì đã không thấy Phong Kiêu đâu, đành phải gọi điện thoại, “Lão đại, khoang hạng nhất hết vé rồi, nhưng 2 tiếng sau có một chuyến, sẽ..”
“Vậy thì đặt khoang phổ thông!” Phong Kiệp lạnh lùng ra lệnh rồi cúp máy luôn.
Thượng Quan Vũ:..Lão đại muốn ngồi khoang phổ thông? Là khoang phổ thông sao???
Bên kia Vệ Uy gọi điện thoại cho Phong Kiêu, lần thứ nhất máy bận.
Lần thứ hai vẫn máy bận.
Cùng lúc này điện thoại của Diệp Đồng Đồng đột nhiên đổ chuông, nhận ra là ai gọi, cô liền bật dậy bấm nghe, đang định chào hỏi ….
“Ra ngooài.”
Diệp Đồng Đồng nhìn thoáng qua An Mộc đang ngủ trên giường, rón rén đi ra ngoài, “Xin chào giám đốc đại nhân!”
“Chào,” Phong Kiêu mở miệng, “An Mộc đang làm gì?”
Diệp Đồng Đồng ló đầu vào trong ngó nghiêng, “Đang ngủ.”
“Ừm, đừng đánh thức cô ấy, cảm ơn cô đã chăm sóc cho An Mộc.”
DIệp Đồng Đồng lập tức sáng mắt lên, “Không có gì, không có gì.”
“Tâm trạng cô ấy không tốt lắm, cô hãy an ủi cô ấy.”
“Vâng!” Mới rồi còn mồm méo hùa theo An Mộc chửi rủa giám đốc…lúc này lại ra vẻ nịnh nọt, An Mộc mà nhìn thấy bộ dáng này của cô nhất định sẽ mạnh mẽ khinh bỉ cô.
“Được rồi, không còn việc gì tôi cúp máy đây.”
Cúp điện thoại xong, Diệp Đồng Đồng nhẹ nhàng bước vào phòng, nhìn An Mộc không chớp mắt.
Giám đốc đại nhân nói muốn mình chăm sóc an ủi Mộc Mộc, nhất định mình phải tuân lệnh thật nghiêm túc, không thể rời mắt bất kỳ giây phút nào.
Kết quả là….
An Mộc đang ngủ, đột nhiên mơ thấy một cái gậy to đang đánh về phía mình.
Cô vô thức giơ cánh tay bị thương ra đỡ!
Ui cha!
An Mộc mở mắt, liền nhìn thấy cánh tay tròn lẳn của Diệp Đồng Đồng đang gác lên người mình, người nằm sấp trên giường, miệng thở đều đều.
An Mộc…
Diệp Đồng Đồng này có còn ý thức được mình đang nằm chung giường với bệnh nhân không??
An Mộc từ nhỏ đã có tính cách thuộc về cỏ dại, trước kia Phong Tư Nguyệt hay bắt nạt cô, ngày bé trải qua nhiều thiệt thòi nên cô rất chịu khó, sức chịu đựng tốt, chỉ cần ngủ một giấc là có thể khôi phục tỉnh táo.
Được giấc ngủ ngon, cả người như được sống lại!
Đồng Đồng bên cạnh ngủ hô hấp đều đều, nghe tiếng cô thở, An Mộc cũng không ngủ được, đành lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện ra có thông báo weibo.
Là thông báo của tài khoản Một Hạt Đậu Tương Tư Miền Nam.
Cô cứ tưởng là phản hồi về chuyện cô bị thương. Nhưng đây là tài khoản riêng của cô cơ mà??
Weibo này nổ tung nguyên do là vì Phong Kiêu bình luận trên bài đăng của cô!
[Phong Kiêu: Kẻ nào bịa đặt, giết! //@Một Hạt Đậu Tương Tư Miền Nam: Chồng, bọn họ đều ngoại tình rồi, có thật không vậy?]
Phía dưới là một loại bình luận.
[Chồng ơi, anh thật khí phách!]
[Chồng ơi, em yêu anh muốn chết luôn!]
[Aaaaaaa, Phong phu nhân rốt cuộc là ai????? Tôi phải xé xác cô ta!!!!]
---
An Mộc nhìn thấy hai chữ “bịa đặt” của Phong Kiêu, lập tức trở nên dễ chịu.