Cái tên này như một loại trà xanh.
Bề ngoài nhìn qua yếu đuối động lòng người, trên thực tế……
An Mộc trong lòng chậc chậc hai tiếng.
Cô tiếp tục cúi đầu, khóe mắt liếc qua nhìn thấy mọi người đều nhìn về hướng này, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Cô cố ý nói nhỏ giọng xuống giống như con muỗi ong ong: “Tôi không biết.”
Biết tính cách của Bạch Ngọc Khiết thiếu kiên nhẫn, khẳng định mắc mưu.
Bạch Ngọc Khiết sốt ruột nói: “Cô không biết? Vậy cô còn biết được cái gì? Chỉ có một cái vấn đề! Cô nhìn cách ăn mặc của cô coi, cô nhìn mặt của cô đi! Lớn lên có chút khó coi thì chưa nói, trang điểm thì giống như vẽ? Cô suốt ngày coi chừng Tử Khiêm, cô muốn khóa chặt tâm của Tử Khiêm lại sao?!”
Khóa chặt tâm của hắn lại? Còn không bằng một đao chém xuống hạ thân của hắn luôn đi.
Như vậy toàn thế giới sẽ yên tĩnh, còn có thể vì xã hội diệt trừ một tai họa.
Hơn nữa……
Bạch Ngọc Khiết đến tột cùng lấy thân phận gì tới giáo huấn mình.
Nếu thật có thể khép tâm của Phong Tử Khiêm lại, còn có loại người như Bạch Ngọc Khiết sao.
Nói như vậy, người khác mà nghe được cảm thấy rất buồn cười sao.
Bạch Ngọc Khiết nói một câu, đầu của An Mộc liền thấp một chút, mãi đến cuối cùng, đầu của An Mộc cơ hồ đều dán ở trên người.
Bộ dáng này của An Mộc, làm Bạch Ngọc Khiết càng thêm tức giận.
Thật vất vả cô mới dấn thân vào vòng ôm ấp của phú nhị đại Phong Tử Khiêm, Bạch Ngọc Khiết nghĩ muốn ôm lấy đùi của hắn, mục tiêu của cô, chính là gả vào nhà quyền thế.
Bạch Ngọc Khiết đang muốn tiếp tục châm chọc An Mộc, bỗng dưng nhìn ly rượu vang đỏ trong tay của mình, nhất thời bình tĩnh lại, thiếu chút nữa hỏng đại sự rồi!
Một hồi yên tĩnh, Bạch Ngọc Khiết rốt cuộc phát hiện, mọi người chung quanh đều đang nhìn về phía bọn họ.
Nhìn bộ dạng của An Mộc như vậy, hiển nhiên chính mình đang khi dễ cô ta.
Bạch Ngọc Khiết hung tợn trừng mắt nhìn An Mộc một cái, có cảm giác nghĩ mà đến sợ hãi.
Mấy năm nay tạo dựng hình tượng ôn nhu, hào phóng, thiếu chút nữa liền hủy.
An Mộc nhìn, khuôn mặt thất vọng nhíu chặt thành một đường.
Thiếu chút nữa!
Suy nghĩ của Bạch Ngọc Khiết có chút tối tăm, không biết xấu hổ ngênh ngang vào nhà, lấy lòng mẹ của Phong Tử Khiêm, dựa vào sức mạnh này để tiến vào Phong gia, cùng Phong Tử Khiêm ăn chơi trác táng.
Hơn nữa cô ta lại châm chọc cô lớn lên xấu, không xứng với Phong Tử Khiêm.
Còn luôn miệng nói cô ta là tình yêu đích thực của Phong Tử Khiêm, muốn An Mộc cô thành toàn cho bọn họ.
Nhưng cố tình, kẻ thù trước mặt, cô phải tỏ ra vui vẻ.
Này không……
Mọi người chung quanh đều nhìn qua, cô liền thu lại bộ dáng khắc nghiệt kia, đem ly rượu vang đỏ trong tay đưa cho An Mộc, “An Mộc, hôm nay là ngày lành của cô và Tử Khiêm, chúc cô cùng Tử Khiêm bách niên hảo hợp, hy vọng cô về sau hảo hảo chiếu cố Tử Khiêm.”
Nói xong, ngửa đầu đem ly rượu vang đỏ trong tay uống, một bộ dáng muốn khóc, rõ ràng coi An Mộc cô là người chen vào tình cảm giữa bọn họ vậy.
An Mộc đáy lòng khinh thường, tiếp nhận ly rượu, nhấp nháp một ngụm.
Quả hồng mềm nào cũng đều muốn bóp, có bản lĩnh cô tìm Phong Tử Khiêm khóc thút thít đi.
Tưởng tính kế An Mộc cô hả.
Giọng nói của An Mộc rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm mọi người xung quanh nghe được, “Cám ơn, Bạch tiểu thư, cô và Tử Khiêm rất quen thuộc, hiện tại cô cũng biết tôi và Tử Khiêm ở bên nhau?”.
Vẻ mặt ngây thơ, lời nói ra lại mang theo ý tứ, bất quá Bạch Ngọc Khiết cũng là một trong tình nhân của Phong Tử Khiêm.
Ngực của Bạch Ngọc Khiết như bị nghẹn lại, sắc mặt xanh lét, tựa hồ thấy được sự cười nhạo của mọi người chung quanh.
Cô hít sâu một hơi, híp mắt nhìn An Mộc, cứ thế mà nói sang chuyện khác, “An Mộc, Phong phu nhân nói muốn cô thay đổi lễ phục.”
Thay đổi lễ phục?
An Mộc nghi hoặc, ngày thường Phong gia chính là ước gì chính mình càng phách lối càng tốt.
Cô sợ hãi liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Khiết một cái, nói lời khách sáo: “Bạch tiểu thư, tôi mặc…… Không được sao?”
Trên mặt của Bạch Ngọc Khiết tuy rằng ôn nhu như cũ, trong ánh mắt lại lộ ra sự khinh bỉ, “Phong phu nhân nói, hôm nay có các đại nhân vật lớn tới, cô đừng làm cho Phong gia mất mặt!”