Thời gian dường như đã dừng lại ngay giây phút này.
Trời ạ, các vị thần phật ạ! Mau đem con đi luôn cho rồi!
An Mộc che lấy tay che mặt, ngồi xổm trên bồn cầu, chỉ cảm thấy nhân sinh thật là con bà nó!
Cô có thể không nói chuyện sao?
Có thể vờ như mình không tồn tại sao?
“ Đường Hạ?”
Nhưng cố tình, người bên ngoài lại tiếp tục gọi.
Ô ô ô…!
An Mộc nước mắt đầy mặt!
Cô cảm thấy mình đã không thể được lời nào nữa!
Lúc này cô phải làm gì? Làm gì đây??
Ngay thời điểm cô đang thất thố, cách một cánh cửa, liền có một thứ được đưa vào.
Thanh âm của người bên ngoài mang theo ý cười:
“ Tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Sau đó, An Mộc liền nghe được tiếng bước chân.
An Mộc:…..
Dứt khoát cái gì cũng mặt kệ, cầm lấy món đồ, chỉnh trang lại trang phục cho đàn hoàng, sau đó mới đi ra ngoài. Đang đi thì nghe được hai nhân viên phục vụ đang thõ thẻ với nhau:
“ A, vừa rồi không phải là Dung ảnh đế sao? Có phải anh ấy đi nhầm buồng vệ sinh không?”
An Mộc:…….
Cô cúi đầu, từ góc tường nhích người ra một chút, thò đầu ra ngoài, cầu mong cho Dung Trạch đưa đồ xong liền rời đi cho xong, nhưng cố tình là khi cô nhích người ra liền thấy Dung Trạch đang đứng ngoài buồng vệ sinh, hai tay đút vào túi quần, đang nhìn ngó xung quanh, dường như không biết bản thân anh ta đã trở thành phong cảnh cho người khác ngắm
Không thể phủ nhận, Dung Trạch lớn lên rất hấp dẫn phụ nữ, gương mặt hơi mang đôi chút vẻ trẻ con phì nộn, không giống Phong Kiêu góc cạnh rõ ràng, lại tinh xảo.
Nhưng mà, gương mặt như vậy mới thích hợp để sắm vai các nhân vật khác nhau, nếu đem tên yêu nghiệt Phong Kiêu đến đóng vai người đàn ông ôn nhu, đúng là rất quỷ dị.
Ách….
Không đúngm tại sao lại liên tưởng đến Phong Kiêu rồi? Mấu chốt bây giờ là cái người này a!
Cô rất muốn lén trốn đi, nhưng mà hôm nay cô cùng Dung Trạch lại có một cảnh diễn chung a, hơn nữa bây giờ mà trốn đi, cũng thật là không lễ phép!
Thật đúng là xấu hổ lại thêm xấu hổ!
Ngay lúc An Mộc đang rối rắm, Dung Trạch dường như cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay người lại.
An Mộc lập tức rụt cổ về, đáng tiếc, cô đã chậm một bước, bị bắt gặp rồi.
An Mộc chỉ có thể gắng gượng, đi về phía trước hai bước, cúi đầu, chào hỏi:
“ Dung, Dung lão sư, tôi….”
“ Không cần cảm ơn.”
Dung Trạch mở miệng, tay gắt nắm chặt, nhìn cô, bộ dáng rất giống cậu nhóc mới lớn, tươi cười trên mặt rất thuần túy:
“ Ừm, tôi rất vinh hạnh, những thời khắc như vậy được phục vụ mĩ nữ, đúng là mừng còn không kịp.”
An Mộc:…….Anh ta đang nói cái gì vậy a? Cô chỉ là gọi nhầm số thôi!
Sau đó lỡ như Dung Trạch hỏi tại sao lại gọi nhầm số thì sao? Chẳng lẽ trả lời là: do tên của anh và tên của trợ lý của tôi rất giống hay sao?
An Mộc cảm thấy biểu tình trên mặt của mình lúc này tuyệt đối là vẻ mặt cứng đơ nhất từ trước đến nay.!
Dung Trạch nhìn cô, nửa ngày mới chớp chớp mắt:
“ Ừm, nói chuyện với tôi không cần quá khẩn trương, không sao đâu.”
An Mộc:…..Cô không phải khẩn trương có được không? Cô chính là đang xấu hổ!
Dung Trạch nhướng mày:
“ Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?”
An Mộc lập tức xua tay:
“ Không cần, không cần! Dung lão sư nhất định là rất bận, tôi…..”
“ Nga, thật đúng lúc, tôi cũng không có vội lắm.”
Dung Trạch nhìn nhìn cô, dò hỏi:
“ Cô muốn đi thành phố C? Tôi đúng lúc cũng có chuyện cần làm ở đó, để tôi lái xe đưa cô đi.”
Nói xong, cũng không cho An Mộc cơ hội từ chối, trực tiếp đi.
An Mộc:…..Chẳng lẽ, ông trời muốn mình xấu hổ đến cùng sao? Ô ô! An Mộc cho đến bây giờ vẫn chưa có bằng lái xe, cho nên cũng không có xe riêng, chỉ có thể đi cùng Dung Trạch, lên xe của anh ta.