Nghe thấy ba từ “mệt muốn chết”, Âu Dương Sát Sát lập tức trợn mất lên, nhìn An Mộc từ trên xuống dưới, “Không ngờ nhìn người cô nhỏ như vậy mà lại có thể làm cho anh ta mệt chết?”
Vẻ mặt không tin nổi của cô làm An Mộc khóc không ra nước mặt!
Tại sao đám người bên cạnh Phong Kiêu đều giống như anh, đem mấy chuyện này làm câu cửa miệng vậy?
*
An Mộc ăn sáng cùng đoàn làm phim.
Nhân viên trong đoàn nhìn qua thì có vẻ đơn thuần.
Qua hai ngày An Mộc phát huy khả năng diễn xuất, nghi ngờ mà mọi người đối với cô đã nhạt đi không ít.
Cho nên An Mộc đi qua không biết được chào hỏi bao nhiêu lần, mặt cô sáng bừng, tươi cười rạng rỡ.
Chỉ là, càng đi vào trung tâm đoàn, An Mộc liền phát hiện ra áp suất không khí càng thấp, đám nhân viên đang làm việc bên trong đều không dám thở mạnh, xem ra….đạo diễn lại nổi điên rồi!
Quả nhiên, vừa bước vào liền thấy sắc mặt Thạch Tiểu Phong xanh mét, còn Diêu Cảng thì đeo kính râm, che lại miệng mũi của mình, đang nói gì đó với đạo diễn.
“….Dù sao, hôm nay tôi không thể quay phim được, đạo diễn anh xem thế nào đi, chuyện đêm qua thật sự là tôi bị oan!” Diêu Cảng ra sức bảo vệ quyền lợi của mình, “Một nữ tinh trăm phương nghìn kế muốn bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi không dám hợp tác đâu!”
Thạch Tiểu Phong thở dài, “Tôi biết, hai người không hợp nhau, cũng tại tôi xem ảnh chụp trước mà không xem diễn xuất của hai người trước.”
Diêu Cảng lập tức nói, “Cái này sao có thể trách đạo diễn được? Ai ngờ được cô ta lại quá đáng như thế chứ.”
Thạch Tiểu Phong nhìn Diêu Cảng, “Anh đã kiên quyết yêu cầu đổi người như vậy, tôi sẽ xem xét.”
Diêu Cảng liền nhẹ nhàng thở phào, giữa lông mày hiện ra ý cười, “Vậy cảnh qua hôm nay…”
“Tạm thời không quay.”
Diêu Cảng đứng lên, “Được.”
Nói xong liền quay đầu nhìn An Mộc, “Đường Hạ, cô tới đúng lúc lắm, đạo diễn có chuyện muốn nói với cô.”
An Mộc trong lòng có chút hoang mang.
Cô không biết Thạch Tiểu Phong sẽ vì Diêu Cảng sẽ kéo được tỉ lệ người xem mà từ bỏ mình, hay vì diễn xuất của mình mà từ bỏ Diêu Cảng.
Nhưng đã là một đạo diễn theo đuổi điện ảnh hoàn mỹ, đều khó có khả năng vì cô diễn quá tốt mà muốn thay thế cô.
An Mộc bước tới, trên mặt tràn đầy tự tin.
Nếu Thạch Tiểu Phong từ bỏ cô, có nghĩa anh ta không phải là một đạo diễn chân chính, dù có theo phim của anh, phim có tốt thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thạch Tiểu Phong nhìn Đường Hạ, trên mặt cũng có ý cười, “Cô tới đúng lúc lắm, tôi đang muốn nói cho cô hay, cô và Diêu Cảng không hợp, chúng ta đành phải đổi người thôi.”
An Mộc rũ mắt xuống, ra vẻ thất vọng, “Vâng, tôi sẽ nghe theo đạo diễn.”
Diêu Cảng cũng cười khuyên nhủ cô, “Đường Hạ, đừng tức giận, cô và ‘Tình đầu lần 55’ không có duyên phận, cũng không thể tự ép mình, nhưng dù không có bộ phim này không chừng tiếp theo cô sẽ nhận được bộ phim hay hơn.”
An Mộc ngẩng đầu lên nhìn Diêu Cảng.
Diêu Cảng đang tràn đầy đắc ý, có lẽ tự tin vào cặp kính râm mà anh ta không hề che giấu cảm xúc trên mặt.
Cái loại tiểu nhân dương dương đắc ý này một chút cũng không thể che dấu.
Cho nên anh ta cũng không chú ý tới sắc mặt Thạch Tiểu Phong đang trở nên kỳ quái.
Nhưng An Mộc đã thấy được.
Cô đã hiểu ra Thạch Tiểu Phong sẽ chọn ai.
Quả nhiên Thạch Tiểu Phong mở miệng, “Ừm là muốn đổi người, nhưng mấy cảnh của riêng cô thì vẫn nên quay trước đi, đến khi tìm được người thích hợp rồi thì quay lại những cảnh diễn chung.”