“Xe cứu thương tới!”
Không biết đó là giọng của ai, âm thanh của xe cứu thương bên ngoài cũng truyền tới, trong nháy mắt, mọi người trong yến hội tức khắc tránh ra, nhường đường cho nhân viên y tế.
Phí Đằng liếc mắt nhìn Lưu Tủ Kỳ một cái, lưu lại một câu, “Minh tinh trong giới giải trí đông quá rồi, tuổi tác như cô….có thể về hưu đi!”
Một câu đã làm cho Lưu Tử Kỳ không đứng vững, tức khắc té ngã!
Ý tứ ở đây đã quá rõ ràng!
Lưu Tử Kỳ ngây ngốc đứng tại chỗ, tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?!
Nhân viên y tế vọt tiến vào, một người trước tiên kiểm tra tiếng thở và đôi mắt của Phí Nghe Âm, sau đó mới nhẹ nhàng thở phào, đem thân hình gầy bé của Phí Nghe Âm đặt lên cáng, đi ra ngoài.
Theo sát sau Phí Đằng là Phí Phẩm Trúc.
Phí Nghe Âm được đưa vào xe, Phí Đằng cất một bước liền theo lên, quay đầu lại nói với Lý Hiếu Văn, “Xe của tôi để tài xế nhận đi.”
Sau đó đưa tay kéo Phí Phẩm Trúc lên xe cứu thương.
Hai tay An Mộc vịn vào chiếc xe, đang định leo lên thì đột nhiên phát hiện tay bị túm lấy.
Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cặp mắt lạnh nhạt cùng con ngươi tàn nhẫn của Phí Đằng, sau đó Phí Đằng khẽ nhếch môi, nói gì đó, tiếp theo dùng sức đẩy cô ra.
Cửa xe cứu thương đóng lại, mang theo Phí Nghe Âm đi càng lúc càng xa.
An Mộc đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn theo bóng chiếc xe, hai tay nắm chặt.
Câu nói trước khi đi của Phí Đằng làm thần kinh cô như căng lên.
Anh ta nói nếu Nghe Âm có chuyện gì, sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Phí Nghe Âm được anh ta bảo vệ, còn mình…..vì không có cha mẹ nên dễ dàng bị coi thường có phải không?!
An Mộc hít một hơi thật sâu.
Cô cũng biết, Phí Đằng là do sự tình của Phí Nghe Âm làm cho căng thẳng vậy nên giân cá chém thớt đến chỗ cô.
Tâm tình cô đột nhiên thắt lại, chính là, chuyện này nếu không vì cô, Lưu Tử Kỳ cũng sẽ không làm thế với Phí Nghe Âm, Nghe Âm cũng không phát bệnh khó thở trong lúc đó.
Nghĩ đến lúc cơ thể nhỏ bé của Phí Nghe Âm phát bệnh, cùng với sắc mặt trắng bệch kia làm cho An Mộc tức khắc cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ngây ngốc một lúc, yến hội đẽ kết thúc, xảy ra chuyện như thế này, tất cả mọi người đều không có tâm trí nào mà vui trong yến hội.
Tất cả mọi người đều tràn ngập thương hại nhìn An Mộc chằm chằm, đã dắc tội với Phí Đằng, con đường phía trước của cô ấy cũng coi như cùng đừng tuyệt lộ rồi.
Lập tức tạo khoảng cách với cô, sợ bị cô làm cho liên lụy.
Thượng Quan Vũ thân là người phụ trách, Lưu Tử Kỳ đã như vậy, anh liền dìu cô ấy lên xe trước, lên xe rồi còn lấy điện thoại nhắn cho Phong Kiêu một tin: Lão đại, Đường Hạ đang ở yến hội của Lý gia, đã xảy ra chuyện.
Nhắn xong tin đã thấy toàn bộ bãi đỗ xe có mấy cái xe liền.
Anh khởi động xe, đến lúc phải rời đi đột nhiên thoáng nhìn bên cạnh có một chiếc đèn xe Santana, lúc sáng lúc tối.
Thượng Quan Vũ hơi tò mò, ngoái đầu ra nhìn, thấy trong yến hội An Mộc đang nói chuyện với người một người phụ nữ, Y Lạc đang đứng cạnh dựa người vào chiếc xe, bởi vì sức lực của cô không đủ, không nghĩ có thể đi xe tới đây, nhiều lần vẫn chưa biết mùi, một chân cô đá vào chiếc xe.
Cảm giác tức muốn hộc máu, cắn môi đến phát sầu, Thượng Quan Vũ lập tức cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nhưng lại không sao nghĩ ra anh đã gặp người đó ở đâu.
Xe anh dừng bên người Y Lạc, hạ cửa sổ xe, huýt sáo gọi, “Người đẹp, có gì cần giúp đỡ không?”