Trong phòng phủ kín cánh hoa hồng.
Rèm cửa được kéo kín, bật đèn lên, trong phòng có một mảnh đỏ rực.
Cô kinh ngạc bụm miệng.
Phong Kiêu từng bước đi tới, anh mặc bộ âu phục màu đen, vô cùng đứng đắn, thân hình anh rắn rỏi cao lớn, gương mặt xinh đẹp ma mị, khiến An Mộc cứ ngỡ mình đang ở trong mơ.
Khung cảnh này quá mông lung mỹ lệ rồi!
Đây là một bất ngờ quá lớn!
Trong nháy mắt, cảm giác hạnh phúc đang lan ra toàn thân, có chút không thể theo kịp.
Cô còn đang sững sờ, Phong Kiêu đã nắm lấy tay cô, quỳ một chân xuống.
Phía sau anh hoa hồng trong phòng qua ánh đèn toát lên những tia sáng hồng ngọc.
Anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương mà anh đã đăng lên internet, giơ lên nhìn cô.
Anh không hề cười, thái độ rất nghiêm túc, khiến An Mộc nhảy dựng trong lòng, dường như muốn đắm chìm trong đôi mắt anh.
Cô còn chưa hết hoảng hốt thì anh đã nói, “Công chúa nhỏ của anh, lấy anh nhé.”
Công chúa nhỏ của anh….
Khi nhìn mấy lời này trên internet, cô đã rất rất cảm động rồi.
Giờ được nghe nó từ miệng anh, giọng anh thật trầm, An Mộc đột nhiên hiểu ra hàm nghĩa của danh xưng này.
Cô là công chúa của anh…
Còn anh là kỵ sĩ của cô…
Anh cưng chiều cô lên tận trời, cô thường xuyên gây ra phiền toái, mà anh đã luôn giúp cô thu dọn cục diện.
Một xưng hô đơn giản, được phát ra tự nội tâm, cô thực sự đã hiểu được anh yêu thương cô đến thế nào.
An Mộc cảm thấy cả trái tim đang bay bổng lên bỗng chốc mềm lại như nước.
Ngón tay cô giật giật, liền bị anh nắm chặt, khi cô khôi phục tinh thần chỉ chiếc nhẫn đã được đeo lên ngón áp út của cô.
Rất vừa vặn.
Thời khắc hạnh phúc như vậy, An Mộc lại cảm thấy sống mũi cay cay, cô khóc rồi lại bật cười.
Phong Kiêu thuận thế đứng lên, giang tay ôm An Mộc vào lòng, “An Mộc, lúc em đồng ý ở trên internet, anh hận không thể lập tức phi đến bên cạnh em, tự tay đeo chiếc nhẫn này cho em.”
An Mộc thẹn thùng, cũng giang tay ôm chặt lấy eo Phong Kiêu.
Hai người chỉ ôm nhau như vậy, không cần phải nói gì, thời khắc này sẽ được khắc ghi mãi mãi.
Không biết đã qua bao lâu, trong bụng An Mộc phát ra âm thanh lạ, lập tức kéo hai người đang trong khung cảnh lãng mạn về với thực tế.
An Mộc có chút xấu hổ.
Phong Kiêu lại nhìn cô cười phá lên.
An Mộc nhìn anh cười, nói, “Anh mới cầu hôn em, em mời anh ăn cơm.”
Phong Kiêu:…
*
Hai người chỉnh trang một chút, Phong Kiêu lái xe đưa An Mộc ra khỏi khách sạn.
Dường như nơi nào Phong Kiêu cũng quen thuộc, đưa cô đi trái đi phải liền tới phố ăn vặt.
Lệ Giang nối tiếng với những món ăn đường phố, nhìn qua vô cùng bắt mắt.
An Mộc rất rất thèm.
Nhưng vì là buổi tối, mọi người đều ra ngoài chơi, cho nên An Mộc cũng không dám xuống xe, lỡ bị người ta nhận ra thì không hay.
Nhìn dáng vẻ mong mỏi đồ ăn của cô, Phong Kiêu thở dài, mở cửa xe, tự mình đi mua cho cô.
An Mộc liền cười đến không thấy tổ quốc đâu.
Phong Kiêu cảm thấy An Mộc rất đơn giản, một chút món ăn vặt có thể khiến cô vui vẻ ngoan ngoãn cả ngày.