Thiên Quang phát hiện, bản thân ngày càng thêm thích cô gái này.
Mấy người lại nói mấy câu, liền nghe giọng nói của Diệp Đồng Đồng ở bbeen ngoài.
Thân là người của đoàn phim [Thiên Trường Địa Cửu], lúc này Diệp Đồng Đồng cũng tới tham gia tiết mục này. Cuộc họp báo cùng tuyên truyền của [Thiên Trường Địa Cửu] phân nhiều nơi. Ngay từ đầu tất cả mọi người đều tụ tập cùng nhau, sau đó liền tách ra. Diệp Đồng Đồng không đi cùng một chỗ, cho nên thời gian đến cũng không giống nhau.
Diệp Đồng Đồng ngày hôm qua đã đến tỉnh Giang nam. An Mộc là lên máy bay trực tiếp đến đây.
Nghe được giọng nói của Diệp Đồng Đồng, An Mộc liền cười với Thiên Quang cùng Bạch Chỉ bên cạnh, nói, “Tôi đi xem sao”
Nhưng vừa đi ra, liền nhìn thấy nhóm nhân viên đang tụ lại một đám, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
An Mộc nhíu mày, đi đến đại sảnh. Vừa mới đi qua, liền nhìn thấy bọn họ đang vây quanh một đám người.
Giọng nói của Diệp Đồng Đồng thực rõ ràng truyền tới, “Căn bản là không phải tôi đụng vào cô, cô sao cứ như vậy nha ~”
Nhìn kỹ, liền phát hiện...
Diệp Đồng Đồng cùng Hạ Thiên đứng chung một chỗ. Mà lúc này trong tay Diệp Đồng Đồng cầm một nửa chiếc bánh kem, một nửa dính lên quần áo của Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhăn chặt mày, gắt gao mím môi, nhìn nhìn bánh kem trên người mình. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng bộ dạng kia rõ ràng nói cho mọi người biết, cô ta không cao hứng!
Mày An Mộc lập tức nhíu lại.
Tính cách Diệp Đồng Đồng ra sao cô rất hiểu biết, quý thức ăn còn hơn quý người, cho nên sao có thể đụng bánh kem vào người Hạ Thiên chứ?
Khẳng định là Hạ Thiên sử dụng chiêu trò!
Đến nỗi làm ra mục đích như vậy...
An Mộc lập tức hít sâu một hơi, ngăn chặn cổ tức giận này. Người này, lại còn làm ra những chuyện này!
Từ nhỏ liền bày ra bộ dáng yếu thế, làm người ta cảm thấy thương xót.
Giữa sân, Diệp Đồng Đồng còn đang kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, lời nói không lưu lại chút mặt mũi nào, “Cô làm gì mà không cao hứng? Rõ ràng là cô đi lung tung chạy đến đây, tôi không bắt cô bồi thường bánh kem là đã tốt rồi, cô vì sao còn muốn cho tôi xem loại sắc mặt đó?”
Diệp Đồng Đồng nói, khiến cho sắc mặt Hạ Thiên càng khó nhìn.
Mà An Mộc đứng trong đám người, nghe nói như thế liền nhịn không được cười.
Cô bé Diệp Đồng Đồng này!
Thật ra An Mộc sớm đã sớm phát hiện, Diệp Đồng Đồng tuy rằng ngốc nghếch đến đáng yêu, nhưng cô chưa từng để bản thân phải khó chịu.
Ngẫm lại lúc ấy Manh Manh khi dễ cô, cho dù Diệp Đồng Đồng so đo, cũng căn bản không làm nên chuyện gì.
Cho nên Diệp Đồng Đồng liền lựa chọn một loại, đối mặt với sự thật bất đắc dĩ, học được cách tiếp thu hơn nữa để bản thân càng yên tâm, thoải mái một ít.
Cách này của cô, so với cách của An Mộc, quả thực thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng giờ phút này, bản thân Diệp Đồng Đồng đã trở thành ca sĩ cùng diễn viên hạng hai, ở giới nghệ sĩ cũng có fan riêng của mình, tất nhiên cũng trướng lên một chút, ít nhất không bao giờ để người khác vô duyên vô cớ khi dễ mminhf.
Hạ Thiên đứng ở đó một bộ điềm đạm đáng yêu. Diệp Đồng Đồng liền khó chịu, dứt khoát ngốc manh nói to như vậy. Loại biện pháp thô thiển này, đối với Hạ Thiên, lại là hữu hiệu nhất!
Ít nhất hiện tại, mọi người sẽ không thiên vị một mình Hạ Thiên.
Hạ Thiên cắn răng, nhìn Diệp Đồng Đồng, “Đồng Đồng, cô...”
“Chúng ta rất quen thuộc sao? Mời cô gọi tôi là Diệp tiểu thư”
Sắc mặt Hạ Thiên liền trắng bệch!
Người trong giới ai mà không tỏ ra giống như rất quen thuộc với nhau. Đại minh tinh nhận thức tiểu minh tinh, đó là thân thiết. Tiểu minh tinh lại rất cần nhận thức đại minh tinh a.
Nhưng Diệp Đồng Đồng này sao lại không hành xử như lẽ thường?
Theo sự hiểu biết của cô ta, Diệp Đồng Đồng không phải là ngốc manh cộng thêm dễ khi dễ sao?