An Mộc lập tức liền nắm chặt tay.
Đúng vậy!
Thiếu mất một bên thận, khả năng miễn dịch của cơ thể hẳn sẽ giảm sút, vậy nên, Phí Đằng là ba của Phí Phẩm Trúc, đương nhiên không muốn lấy thận của cô ta, liền tới mua của cô…..Bởi vì cô không cha không mẹ, vậy nên một quả thận của cô không có ai thương xót sao!?
Mặc dù trong lòng vô cùng quan tâm tới Phí Thính Âm, giờ phút này, lửa giận trong lòng An Mộc cũng bừng bừng nổi lên!
Nếu như thận của cô thích hợp hoàn toàn với cơ thể Phí Thính Âm, cô sẽ không chút do dự mà quyên ra.
Nhưng….chỉ là bởi…..
An Mộc đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Rõ ràng Phí gia đang đến nhờ cậy cô, cô thậm chí còn đang băn khoăn tại sao Phí Đằng và Hạ Tâm Băng lại chủ động tìm đến mình, nhưng không nghĩ tới….Bọn họ lấy tư thế cao cao tự tại đó để mua thận của mình sao?!
An Mộc cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn Phí Đằng, từng bước, từng bước xé nát, tiếp theo nhìn ông ta, cười lạnh, “Ông Phí, ngại quá, cái thận này của tôi, không bán được!”
Dứt lời, cô xé đống giấy chi phiếu thành vụn ném vào người Phí Đằng!
Phí Đằng đứng phắt dậy, tức giận:”Cô….!”
“Ba tôi tuy rằng đã qua đời nhưng tôi cũng có người xót, ông Phí, ông lo cho Phí Phẩm Trúc, An Mộc tôi cũng không phải là đứa không ai muốn thương.!”
Nói xong, cô xoay người rời đi!
Nhưng vừa xoay người, đã thấy Hạ Tâm Băng đứng sau từ bao giờ
An Mộc ngừng bước chân.
Hạ Tâm Băng đã tới, cô nhíu mày, bà ấy đứng đằng sau cô không biết đã bao lâu.
Lồng ngực An Mộc phập phồng hít thở, cô lạnh lùng nhìn Hạ Tâm Băng, thấy bà ta từ từ đi tới trước mặt mình, “Có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Lại muốn làm xấu mặt người lớn như thế à?!”
An Mộc cười lạnh, “Đối với Phí gia các người, tôi không có gì để ngồi nói chuyện nghiêm túc cả!”
Nói xong cô lấy túi xách, rời đi.
Nhưng không ngờ Hạ Tâm Băng lại đột nhiên mở miệng, “Cô biết giải thưởng Kim Mã là ai giúp cô chuyện qua hệ ngoại giao không?”
An Mộc khựng lại, quay đầu.
Hạ Tâm Băng chậm rãi mở miệng:”An Mộc, tôi biết mấy năm nay không công bằng với cô, làm cho cô đi sai đường. Chắc cô cũng không biết, Phong Kiêu đã kết hôn ở nước ngoài, tôi tuy rằng không biết Phong phu nhân là ai, nhưng bất luận là ai, Phong Kiêu cũng sẽ khuất phục, anh ta không giúp cô chuyện giải thưởng Kim Mã chính là biểu hiện.”
An Mộc nghe những lời nói buồn cười này, khóe môi chợt cong lên.
Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng mơ màng.
Nhóm người này chằng biết gì về cô, vậy mà đem những điều đáng thương đó nói với cô, thân phận của cô đã biến đổi rồi!
Không cần gì khác, chỉ cần được Phong Kiêu che chở, cô thấy đã quá đủ!
Nhưng cố nhiên, hai người này cũng không biết, họ đang như những vai hề vậy.
Thái độ muốn dùng tiền mua chuộc chính mình vừa rồi đã mất rồi?
Hạ Tâm Băng trầm mặc một chút, hơi nhếch môi, quần áo trên người vẫn vô cùng gọn gàng như mọi lần, lúc nói chuyện vẫn giữ nguyên thái độ ưu nhã, “Không còn Phong Kiêu, bước chân của cô trong giới giải trí thực gian nan. An Mộc, nếu cô tình nguyện hiến thận cho Thính Âm, tôi sẽ công khai quan hệ mẹ con của hai người chúng ta, sau đó cô sẽ trở thành công chúa của giới giải trí, tương lai của cô trong giới giải trí muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lấy năng lực của Ánh Sao, cô muốn làm hoàng hậu ống kính cũng không khó. Nếu về sau muốn phát triển ở Hollywood, cũng có khả năng, cô…..hãy thử suy xét đi?”
An Mộc nghe những lời đó, thần trí bỗng trở nên lạnh băng.
Cô nhìn Hạ Tâm Băng, đột nhiên khóe môi cong lên thành nụ cười.