Nhìn cô nhóc căng thẳng như vậy, Phong Kiêu tuy biết cô đang lo lắng điều gì, lại dỗi không muốn nói cho cô!
Phong Kiêu nở nụ cười lạnh, nghiêng đầu ngủ.
An Mộc không được an ủi cũng thở dài.
Người tốt như mẹ Phong, sẽ không so đo với mình đâu nhỉ?
Đúng!
Chính là như vậy!
Vì thế cô nhóc không có lương tâm nào đó cũng nghiêng đầu ngủ thiếp đi, chờ cô hít thở đều đều, Phong Kiêu mới mở mắt ra, nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, tức đến không thốt ra được lời nào.
Đồ ngốc này!
Phong Kiêu anh từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ buồn bực như vậy.
*
Ngồi trên máy bay đi Lệ Giang, từ bữa cơm ngày hôm đó, đã qua trọn vẹn 20 ngày.
Đây cũng là lần đầu đi đóng phim sau khi An Mộc và Phong Kiêu yêu đương cuồng nhiệt bên nhau.
“Tình đầu lần thứ 55” được quay ở Lệ Giang, còn phải đi lấy bối cảnh ở nước ngoài, tổng cộng cũng phải hơn hai tháng mới quay xong.
Nói cách khác, hai tháng tới An Mộc không thể gặp được Phong Kiêu.
Thực sự An Mộc không chịu nổi!
Ngồi trên máy bay, cô tắt điện thoại rồi nhưng vẫn thường xuyên nhìn đồng hồ, trong lòng yên tĩnh nhớ lại, giờ này chắc anh đang họp ở công ty?
Bởi vì vừa phải quay phim, vừa phải theo kịp tiến độ học tập ở trường, bận rộn đến mức không có thời gian nhớ lại sự kiện ở nhà hàng hôm đó.
Mấy ngày sau đó, An Mộc nhớ rằng Phong Kiêu luôn nhìn mình ai oán không kiềm chế nổi, chắc vấn đề vẫn nằm ở bữa cơm ngày hôm đó?
Nhưng bữa cơm đó, cô nào có chọc gì đến anh chứ?
Cô cố nhớ thật tỉ mỉ những sự kiện xảy ra ngày hôm đó…
Cái đầu nhỏ luôn chìm đắm trong bong bóng tình yêu, rốt cục cũng tỉnh ra rồi.
Cô mở to hai mắt bụm miệng.
Trời ạ!
Cái ông già bị mình cười nhạo ý tưởng cầu hôn quá cổ hủ….không phải là Phong Kiêu chứ?
Aaaaaaaa!
Nhớ kỹ lại, lúc ấy Phong Kiêu xấu hổ, An Mộc lập tức có sự kích thích muốn nhảy từ trên máy bay xuống!
Chẳng trách khoảng thời gian đó tâm trạng của Phong Kiêu cứ là lạ. Vốn là một người đàn ông nắm giữ mọi thứ xung quanh, lần đầu tiên muốn cầu hôn, vậy mà lầm lẫn hỗn độn thế nào bị cô phá cho bung bét!
An Mộc vỗ vỗ đầu mình, tội vạ toàn từ cái mồm mà ra!
Nếu không phải cô ăn nói vớ vẩn, hiện giờ cô đã thành hôn thê của Phong Kiêu rồi.
Huhuhu!
An Mộc cầm điện thoại, không cần biết rằng cô đang ở trên máy bay, vội vàng khởi động lại máy, chuyện này cô đương nhiên không dám thừa nhận, chỉ có thể nhắn cái tin vu vơ gửi đi.
“Phong Kiêu, thực ra ý tưởng cầu hôn đó vô cùng sáng tạo, tuyệt đối không cổ hủ, thật đó!”
Phong Kiêu đang xử lý công việc trong phòng, nhận ra điện thoại rung lên.
Lấy ra xem thì khóe miệng lập tức giật giật..
Anh ôm mặt.
Đồ ngốc này thực sự hết thuốc chữa rồi!
Đến tận bây giờ mới hiểu ra, tự dưng khơi lại chuyện đó, chẳng phải cả hai càng xấu hổ sao?
*
Đến khi An Mộc xuống máy bay rồi vẫn không nhận được tin nhắn của Phong Kiêu.
Lòng cô lập tức luống cuống, cái tên này sao lại keo kiệt như vậy, nhưng chính mình làm anh mất mặt như vậy, có lẽ cả đám người trong nhà hàng hôm đó đều cười nhạo anh, sao anh lại không tức giận cơ chứ?
Đang sốt ruột thì nhân viên đoàn làm phim đến đón cô, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, ném điện thoại vào trong túi, đi theo bọn họ.