Bên này, An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng sau khi rời khỏi Hoa Nghị liền thuận buồm xuôi gió.
Bên kia, có người, sống có vẻ không tốt lắm.
Hạ Tâm Băng ở Phí gia, ngoại trừ đi đến bệnh việ, bây giờ chổ nào cũng không thể đi.
Bà mỗi ngày đều ở nhà ôm ipad xem tin tức giải trí, hôm nay, đột nhiên thấy được một cái.
《 thiên trường địa cửu 》 kịch bản biên kịch kiêm nguyên tác giả đưa ra, muốn phỏng vấn nữ chính, Đường Hạ có được chọn hay khôg, đãi định.
Tin tức này, làm đôi mắt bà lập tức sáng lên!
Bà lập tức lấy ra di động, nhanh chóng gọi:
“Uy, Hạ Thiên à?”
Thanh âm đối diện rất êm tai:
“Cô, là con đây.”
Nếu tinh tế nghe thanh âm này, là có thể phát hiện, thanh âm này, chính là cái người mà Phí Phẩm Trúc hay gọi, chị họ đại nhân!
Hạ Tâm Băng dồn dập mở miệng:
“Ta nói cho con biết, nữ chính của《 thiên trường địa cửu 》còn chưa có quyết định, thì ra cũng không phải là FAE quản lí chuyện này, quyền lực chọn lựa nữ chính đều nằm ở trong tay tác giả, con mau đi liên lạc với tác giả đi, nhìn xem có thể hay không cùng đối phương ăn một bữa cơm, bất luận dùng bao nhiêu tiền, đều phải đem đối phương đả động!”
Hạ Thiên nghe nói như thế sau, có chút chần chờ:
“Cô cô, như vậy có được không? Cái này không phải là đi cửa sau sao?”
Hạ Tâm Băng cảm thấy đối phương thật là ngây thơ, nhịn không được cười nói:
“Đứa nhỏ này thật là khờ, có thể đi cửa sau cũng là một loại phúc khí. Mau đi thử thử, ta nhờ dượng con giúp con tìm cách liên hệ với tác giả.”
Thanh âm Hạ Thiên mềm mại, hơi xấu hổ dạ một tiếng.
Hạ Tâm Băng lúc này mới ngắt điện thoại, thở dài.
Bà đời này sinh ba đứa con gái, nhưng con gái lớn An Mộc là quỷ đòi nợ của bà, bà chán ghét còn không kịp.
Đứa thứ hai tính cách thực quật cường, không thích nói chuyện, cũng không thân cận với bà.
Đứa út thì thân thể lại không được tốt.
Cho nên trong đám con cháu, đắ cháu bên ngoại Hạ Thiên, là đứa nhỏ mà bà thương yêu nhất……
Năm đó bà không nghe lời cha mẹ, cứ khăng khăng đòi vào giới giải trí, cha mẹ bà thật tức giận, liền đoạn tuyệt quan hệ với bà, hơn nữa tuyên bố sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.
Từ đó cho dù bà có gọi thì cha mẹ cũng không bắt máy.
Đến cuối cùng, vẫn là Hạ Thiên đứng ra hòa giải, quan hệ của bà cùng cha mẹ mới hòa hoãn.
Cho nên từ tận trong lòng bà rất thích tính cách ngoan hiền của Hạ Thiên.
Chủ yếu là Hạ Thiên chưa bao giờ tìm phiền toái cho bà, thỉnh thoảng bà muốn giúp Hạ Thiên làm chút chuyện, con bé còn ngại ngần hỏi lại bà:
“Có thể hay không gây phiền toái?”
“Cô cô, có thể hay không gây phiền toái cho người?”
Đứa con gái như vậy, ai có thể không thích?
Giống như là lúc này đây, bà chỉ là ngẫu nhiên từ trong miệng Phí Phẩm Trúc biết được Hạ Thiên muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ, cho nên liền vẫn luôn khuyên nó, hơn nữa nỗ lực đem tài nguyên tốt nhất trong tay cho nó.
Đúng vậy,bà nhất định phải làm cho Hạ Thiên một lần là nổi tiếng, ở giới nghệ sĩ thuận buồm xuôi gió, đạt đến trình độ của bà năm đó.
Không, nhất định còn phải hơn bà, như vậy mới tốt.
Hạ Tâm Băng lấy ra di động, tìm ra dãy số của Phí Đằng, gọi qua, đối phương nhưng vẫn là vội âm, chính là không tiếp.
Nàng nhíu mày.
Nếu là ngày thường, bà liền bỏ qua, nhưng trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người rất khó nói.
Nhưng bây giờ là thời kì mấu chốt, chờ đến khi tác giả Công Tử Diễn tìm được nữ chính, đến lúc đó thì đã muộn rồi!
Cho nên Hạ Tâm Băng nhăn mày, xách túi lên đi ra ngoài.
Ở cửa, một người bảo vệ ngăn chặn bà:
“Phu nhân, xin hỏi người định đi đâu?”
Hạ Tâm Băng nhìn tên bảo vệ kia, nheo mắt lại:
“A Căn, tại sao lại là cậu?! Không phải lần trước tôi đã sa thải cậu rồi sao?!”