An Mộc không muốn bị nhận ra, cho nên hai người đi thẳng xuống tầng hầm để xe, tìm thấy xe của Phong Kiêu, rồi lái xe thẳng về biệt thự.
Về biệt thự rồi, đầu óc An Mộc hỗn loạn, đi theo Phong Kiêu lên lầu, rửa mặt qua loa rồi lên giường nằm, kéo kéo tay Phong Kiêu, “Nếu anh vội thì cứ đi làm đi, không cần quan tâm em đâu, trong tủ lạnh có bánh mì, anh ăn tạm lót dạ đi, anh…”
Nghe cô nhóc thao thao bất tuyệt, dù cô đã rất mệt mỏi rồi những vẫn lo lắng cho anh, Phong Kiêu thở dài, đắp chăn cho cô, “Mau ngủ đi.”
Ngữ khí ra lệnh của anh khiến An Mộc im bặt, trong lòng lại cười thầm rồi ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất rất không an ổn.
Một cái tát của Hạ Tâm Băng gợi về cho cô những ký ức thật lâu về trước.
Cô nhớ rõ hồi cô được 3 4 tuổi, cô được bảo mẫu trông, chỉ có thể nhìn vị nữ thần trên TV rồi gọi mẹ.
Khó khăn lắm mới có một lần bà ấy về nhà, chính mình lao tới muốn được bế.
Vẻ mặt bà ấy rất không kiên nhẫn nhìn mình chằm chằm, lạnh lùng nói, “Con đã lớn như vậy rồi sao vẫn cứ sán lấy mẹ! Tránh ra, mẹ mệt chết đi được!”
Lời của bà khiến cho cô bé An Mộc khóc lớn lên.
An Mộc nhỏ bé ngửa đầu khóc nức nở, không ngừng gọi, “Mẹ, mẹ…”
Nhưng bà ấy không hề quay đầu lại, thậm chí bước chân càng nhanh hơn như bị ma đuổi, đi thẳng về phòng mình.
Cô liền được bảo mẫu bế đi, nhưng vẫn nhoài người về phía phòng của bà ấy mà khóc.
Khóc cho đến khi ba về nhà.
Ba ôm lấy cô dỗ dàng, “Mộc Mộc không khóc nữa, ba ôm con..”
An Mộc thực sự đã nín khóc, nhưng lại nhìn vào đôi mắt âm u của ba mà nói, “Con muốn mẹ bế.”
Ba giao cô cho bảo mẫu rồi đi lên lầu.
Sau đó một trận cãi nhau truyền ra từ trong phòng ngủ.
“…Tôi bề bộn bao nhiêu là việc! Ngày nào cũng phải đi xã giao, khó khăn lắm mới về đến nhà, nó lại chỉ biết khóc làm tôi đau hết cả đầu!”
“…Tôi không phải là người mẹ tốt? A! Đúng thế, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý để làm mẹ! là ai đã khiến tôi phải làm mẹ sớm như vậy?”
“…Lúc trước tôi muốn phá thai nhưng anh không đồng ý! Lúc ấy anh đã nói gì? Anh đã nói, tôi sinh con ra anh sẽ nuôi nó, giờ thì sao?”
“…Nếu không có nó tôi sẽ không phải dừng lại một năm! Đâu phải vất vả như vây giờ? Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đến anh cũng không hiểu cho tôi sao?”
Sau đó, trong phòng liền có tiếng đổ vỡ, Hạ Tâm Băng mở mạnh cửa phòng vọt ra ngoài, bà cứ qua trước mặt cô như vậy đi, cũng không thèm nhìn cô một cái, kéo va li đi thẳng ra cửa.
Sau đó rốt cuộc bà cũng quay đầu, trào phúng nhìn An Mộc nhỏ bé và ba An, “Gần đây tôi thật sự rất mệt mỏi, hai ngày nghỉ này tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng các người thì sao?”
Nói xong câu đó, bà đóng sầm cánh cửa rồi đi xách va li đi thẳng.
Ầm!
Âm thanh này làm cho An Mộc nhỏ bé sợ đến run rẩy cả người, quay đầu ôm chặt lấy cổ bảo mẫu, đôi mắt to vô cùng hoảng hốt tràn ngập sự hối hận.
Cô chỉ là muốn tìm mẹ, mẹ đi rồi, chẳng lẽ sẽ không quay trở lại nữa sao?
Cô lại quay sang nhìn ba, thấy được vẻ mặt hối hận thống khổ của ba, ông ôm lấy đầu mình, ngồi phịch xuống sô pha, toàn bộ căn nhà bị bao phủ bởi không khí bức bối bất lực, cô không dám thở mạnh cũng không dám lên tiếng nữa. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->