Phí Phẩm Trúc lập tức thu liễm sự tức giận của mình, trước mặt Dung Trạch vẫn khá là ngoan ngoãn. Ánh mắt của cô sáng ngời nhìn Dung Trạch, làm ra bộ dáng cực kỳ ủy khuất, đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn anh, “Chú Dung...”
Nói xong, còn cắn cắn môi, “Chú Dung, cô ấy nói không thích lớn lên có vẻ ngoài như vậy, có phải là bởi vì không thích mẹ của cháu không?”
Một câu rơi xuống, chung quanh lập tức truyền đến tiếng hút khí!
Hạ Băng Tâm chính là một truyền kỳ trong giới giải trí. Có thể nói, phàm là người bước vào nghành này đều lấy bà làm kiêu ngạo. Nhưng hiện tại, thế nhưng lại có người khinh thường nữ thần của bọn họ?
Lập tức, ánh mắt của đám người kia, đều giống như dao nhỏ, hướng về phía An Mộc.
An Mộc cảm thấy, hành động của Phí Phẩm Trúc này, thật đúng là nông cạn!
Cô xác thực không thích Hạ Băng Tâm, cho dù nói ra thì thế nào?
An Mộc đang muốn mở miệng, Dung Trạch lại nói một câu trêu đùa, “Aiz, ai mà giống mẹ của cháu đều rất là áp lực ấy!”
Một câu, vì giải vây cho An Mộc. Sau đó Dung Trạch sờ sờ đầu Phí Phẩm Trúc, “Cháu không phải muốn đi ăn bánh kem sao?”
Đây rõ ràng là phản ứng giải vây cho An Mộc! Điều này càng làm Phí Phẩm Trúc càng hận An Mộc đến nghiêng răng nghiến lợi.
Cô còn muốn nói gì, liền nhìn thấy ánh mắt của Dung Trạch lộ ra chút không vui.
Phí Phẩm Trúc lập tức nuốt những lời đã ra đến miệng, biểu tình tràn đầy đáng thương.
An Mộc cảm thấy rất thú vị. Cô bé này, thích Dung Trạch sao?
Cuối cùng An Mộc hiểu rõ nguyen nhân Phí Phẩm Trúc chưa gặp cô, đã ghét cô đến vậy!
Cô có thể nói, cô là nằm không cũng dính đạn sao?!
Lúc không khí căng thẳng ở bên này giảm xuống, trong phòng bếp đột nhiên vang lên một tiếng hét, “A!”
Giọng nói này có chút bén nhọn, rõ ràng là của Lưu Tử Kỳ.
Tròng mắt An Mộc lập tức co rút lại. Phí Thính Âm lúc nãy vào phòng bếp với Lưu Tử Kỳ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?!
Nghĩ đến thân thể của Phí Thính Âm, cô lập tức nóng nảy, vội vàng đi lên phía trước. Nhưng Phí Phẩm Trúc lại ngăn trước mặt cô, An Mộc ngay dưới tình thế cấp bách liền đưa một tay đẩy cô ta ra.
Phí Phẩm Trúc vốn có thể né được, thậm chí bị đẩy một chút, thân thể cũng chỉ lảo đảo mà thôi. Nhưng cô đột nhiên phát hiện, bên cạnh cô chính là Dung Trạch.
Phí Phẩm Trúc cười, vì thế lập tức quay người ngã về phía bên cạnh.
Nhưng không ngờ!
Dung Trạch nhìn bộ dạng thất thố của An Mộc, thế nhưng không nói hai lời, liền ném cô xuống, trực tiếp chạy tới phòng bếp!
Phí Phẩm Trúc lập tức sợ đến ngây người. Cô lập tức té lăn trên mặt đất.
Phí Phẩm Trúc nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, bực bực không thôi.
Vì sao chứ?
Vì sao từng người đều chỉ thích cô ta? Chẳng lẽ do cô lớn lên không xinh đẹp sao?
Phí Phẩm Trúc đứng lên, không chút nghĩ ngợi liền chạy đến phòng bếp!
Trong phòng bếp.
An Mộc chưa vào đến cửa đã nôn nóng mở miệng, “Tiểu Âm, Tiểu Âm?”
Lời này vừa rơi xuống, cô cũng vụt chạy vào phòng bếp.
Chỉ thấy Phí Thính Âm đứng ở nơi đó, trên mặt dính đầy kem, giống như vừa ập đầu vào đống kem.
Mà bên cạnh bánh kem chuẩn bị cho ngày hôm nay, liền như vậy bị bị Phí Thính Âm làm hỏng.
Bên cạnh, trên quần áo của Lưu Tử Kỳ dính chút rượu vang đỏ, trên người cũng dính chút kem, sắc mặt tái xanh. Hiển nhiên tiếng hét vừa rồi chính là cô ta phát ra.
Mà mọi người trong phòng bếp, đều oán niệm nhìn Phí Thính Âm, trên mỗi gương mặt đều tràn ngập chất vấn cùng bất mãn.
“Đây là có chuyện gì?” An Mộc vừa mới vào phòng bếp, liền nghe thấy giọng nói của Lý Hiếu Văn.