Đã bị nhận ra, nếu như cô lại phủ nhận thì có vẻ quá mức hẹp hòi.
An Mộc nhếch miệng nở nụ cười nhẹ gật đầu với fans của mình: "Đúng vậy, là tôi."
Fan nữ nhất thời kích động lên: "Đường Hạ, a... Em là người trong đoàn Đường quả, a a a a a, không nghĩ tới có thể gặp được chị, chị ở ngoài và trên TV giống y như nhau, không không, chị ngoài đời còn đẹp hơn cả trên TV nữa ạ."
Hai mắt fan nữ phát sáng nhìn cô: "Đúng rồi, chị ở nơi này quay bộ phim {tình đầu 55 lần} đúng không ạ? Em có thể chụp ảnh chung với chị không?"
Đối mặt với fan nhiệt tình như vậy, An Mộc căn bản là không từ chối được.
Cô nhẹ gật đầu.
Fan nữ liền cầm điện thoại di động lên chụp ảnh chung với An Mộc.
Sau khi chụp ảnh xong, lại mở miệng khẩn cầu: "Chị có thể ký tên cho em được không?"
An Mộc cười gật đầu.
Fan nữ lập tức trở nên hưng phấn, sau đó mở túi xách của mình ra nhưng lại không tìm thấy tờ giấy nào cả.
Cuối cùng An Mộc lấy ra một tờ khăn giấy, ký tên mình lên phía trên rồi đưa cho đối phương.
Fan nữ lập tức không kìm được hưng phấn: "Đường Hạ, em tên là Mạc Viện Kiều, em thật sự rất rất thích chị a! Hơn nữa không nghĩ rằng chị lại không có kiêu ngạo tí nào cả."
An Mộc bị thổi phồng đến mức muốn ngượng ngùng, đang muốn trả lời thì đột nhiên mấy phòng vệ sinh nữ bất ngờ bị mở ra, mấy cô bé lập tức nhìn về phía An Mộc.
"Đường Hạ! Chị là Đường Hạ!"
Một tiếng thét kinh hãi, khiến người đi ngang qua WC cũng phải dừng bước nhìn vào.
Trong lòng An Mộc lập tức quát to một tiếng không xong, muốn rời khỏi, đúng lúc những người kia bao vây tới: "Đường Hạ, chúng em có thể chụp ảnh chung với chị được không?"
"Đường Hạ, chị có thể kí tên chúng em được không?"
"Đường Hạ, chúng em cũng là fans của chị, chị không thể bên trọng bên khinh a."
An Mộc bất ngờ phản ứng chậm chạp vài giây, đã bị người bên trong và bên ngoài ngăn cản.
Cô bị chặn ở cửa phòng vệ sinh, người bên ngoài còn hung hăng chen vào bên trong, An Mộc nhìn người càng ngày càng nhiều, cô lại càng hoảng sợ.
Xong!
Xong đời!
Cô gây nên hỗn loạn!
Cùng lúc đó, trong căn phòng.
Phong Kiêu nhìn An Mộc rời đi, ý cười mới từ khóe môi tràn ra.
Vật nhỏ ở trước mặt hắn luôn muốn duy trì hình tượng đẹp nhất, cho nên luôn luôn có chút bó buộc bản thân, không nghĩ tới lần này...
Nghĩ đến dàng vẻ vừa thẹn vừa giận ban nãy của cô, Phong Kiêu liền không nhịn được cười to.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Phong Kiêu nghe điện thoại, là Vệ Uy.
"Thiếu gia, mọi việc đã làm xong. Bảo đảm lần "Trọng thương" này nhất định sẽ khiến cho Diêu Căng phải dưỡng bệnh hai ba năm mới có thể khỏi hẳn."
Trong mắt Phong Kiêu chợt lóe qua tia tàn nhẫn.
Anh là người chưa bao giờ biết nhân từ nương tay với ai, dám động đến nữ nhân của anh sẽ phải trả giá thật lớn!
Vốn lấy tính cách của anh, Diêu Căng đừng nghĩ sống sót rời khỏi Lệ Giang.
Nhưng nếu như thế khiến cho An Mộc để tâm quá nhiều thì Phong Kiêu chỉ cần để Vệ Uy hủy hắn hai ba năm thôi.
Trong giới giải trí có tầng tầng lớp lớp minh tinh, đổi mới rất nhanh, biến mất hai ba năm muốn trở lại phải trả cái giá gấp đôi so với những người khác.
Khóe môi Phong Kiêu xẹt qua một tia cười lạnh, sau đó nghe âm thanh truyền tới từ phía hành lang bên ngoài: "Đường Hạ, phía trước là Đường Hạ, mau đi xem một chút."
Ngón tay Phong Kiêu ngừng lại, cúp điện thoại, đi tới cửa, thoáng nhìn WC phía trước bị chen chúc không chỗ hở, gắt gao bị người ngăn chặn.