Mạc Tiểu Bối đảo kẹo mút trong miệng, “Bởi vì ông ngoại đã nói, đàn ông lớn lên càng đẹp thì càng càng không phải đồ tốt.”
An Mộc không nhịn được cười rộ lên, nhóc này đúng là không tầm thường!
Nghiêng đầu nhìn Phong Kiêu đang vạch đen đầy đầu, An Mộc lại tươi cười với cô bé, “Ông ngoại em nói rất đúng!”
Mạc Tiểu Bối lập tức ngẩng đầu hãnh diện, “Đương nhiên rồi! Ông ngoại em chính là đệ nhất khốn kiếp! Ông ngày còn trẻ là xinh đẹp nhất, không ai bì nổi!”
An Mộc:…
Phong Kiêu:…
Xe đi vào căn cứ quân sự, nhìn mọi thứ xung quanh ngay ngắn, kiến trúc gọn ghẽ chỉnh tề, An Mộc cảm thán đúng là chốn quân nhân không thể so với những nơi bình thường!
Căn cứ quân sự này có vẻ rất lớn, nằm trên một ngọn núi, đi vào đã được 10 phút mà giờ mới ở chân núi.
Xe tiếp tục đi lên núi, tầm hơn 10 phút sau đó thì dừng lại ở trước cửa một ngôi biệt thự.
Trước biệt thự còn có mấy quân nhân cầm súng canh gác, nhìn thế chiếc xe của Phong Kiêu liền có chút cảnh giác, nhưng Mạc Tiểu Bối đã thò đầu ra, chào hỏi mấy người đó, bọn họ mới thả lỏng xuống.
“Đây là nhà của em.” Mạc Tiểu Bối chỉ vào ngôi biệt thự nói.
Cửa xe vừa mở ra, Mạc Tiểu Bối lập tức nhảy xuống, sau đó vui mừng chạy vào trong.
Vào đến phòng khách, chợt nghe thấy một giọng nói truyền tới, “Mạc Tiểu Bối, con lại ăn vụng kẹo mút!”
Mạc Tiểu Bối vội vàng giấu kẹo ra sau người, “Đây là của anh, con chỉ cầm hộ anh thôi!”
An Mộc vừa xuống xe, liền nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ phòng khách, khoảng 30 tuổi, vô cùng xinh đẹp, cô mặc một bộ váy màu đỏ rất giống trang phục của An Mộc, nhàn nhã đẹp đẽ.
Nhưng người phụ nữ nhìn Mạc Tiểu Bối, sắc mặt không tốt lắm, “Anh con đâu?”
Mạc Tiểu Bối tròn mắt nói, “Đúng rồi, anh đâu rồi?”
“Anh ở đây!” Một giọng nói rắn rỏi vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy một chiếc xe tăng vừa dừng lại trước cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen đang từ trên xe nhảy xuống, phất tay với quân nhân hộ tống, “Cảm ơn chú.”
Sau đó mới nhìn Mạc Tiểu Bối, nghiêm mặt, “Sao bảo đến đón anh mà em đã đi trước rồi?”
Mạc Tiểu Bối tròn mắt nói, “Em quên mất ~~”
Mạc Tiểu Bảo hừ lạnh một tiếng, “Anh thấy không phải là em quên, mà em chỉ quan tâm đến mỗi đống kẹo mút thôi!”
Hai anh em xung phong đi đón người, nhưng dọc đường Mạc Tiểu Bối bị tuột dây giày, cô bé chủ động xin đi giết giặc cầm kẹp mút hộ anh, để anh buộc dây giày.
Nhưng Mạc Tiểu Bảo biết, cô nhóc này chính là muốn ăn vụng kẹo mút của mình! Anh mở một mắt nhắm một mắt cho qua, không ngờ cô nhóc này liền nhanh như chớp bỏ chạy!
Anh cứ vậy trừng mắt nhìn cô nhóc mang kẹo chạy biến, ngay trước cửa!
Mạc Tiểu Bối rưng rưng mở to mắt, “Anh~~”
Mạc Tiểu Bảo thở dài, rốt cuộc cũng cho qua.
Lúc này mới nhìn về phía Phong Kiêu và An Mộc.
Người phụ nữ mới đi ra cũng chú ý đến hai người, bật cười nói, “Hai người tới rồi? Vẫn luôn nghe anh trai tôi nói về danh tiếng của Phong tổng, hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt rồi!”