Lực lượng chín loại lĩnh vực dây dưa với nhau, cho dù địch nhân mạnh hơn Tô Mộ cũng không cách nào thích ứng với lĩnh vực. Rốt cuộc Tô Mộ cũng học được cách dùng chung cực của khôi lỗi giấy, hơn nữa tiết kiệm năng lượng làm người ta tức điên lên.
Lĩnh vực lực lượng như thế, nàng có thể khống chế khôi lỗi giấy phóng thích rất nhiều lần, không cần phải lo lắng vấn đề chân khí gì đó. Cho dù tại Tà Thần quốc độ, năng lực khôi phục của nàng bị hạn chế nhưng vẫn có thể chiến đấu trường kỳ.
Giết chết hai mươi mấy thích khách, Tô Mộ xem ra chỉ là chuyện nhỏ, thú nhân âm thầm quan sát chiến xa của Vô Ưu công chúa lại sợ hãi không nhỏ. Hai mươi mấy thích khách kia có thể nói là một trong các át chủ bài của Băng Tuyết vương thành. Bao nhiêu lần chiến tranh và xung đột với nhân loại đều dựa vào hai mươi mấy thích khách giải quyết.
Băng Tuyết vương thàn có dò hỏi tình báo cường giả nhân loại, trong vương thành cũng có thủ đoạn chuyên môn nhắm vào cường giả nhân loại. Đáng tiếc hai thứ này liên tục mất đi hiệu quả. Hơn nữa lúc này tất cả thích khách cao cấp đều chết.
Tô Mộ cười nói với Vô Ưu công chúa:
- Sử dụng thích khách rên chiến trường chính là chê cười.
Vô Ưu công chúa nói:
- Những thích khách kia đã rất cường đại, chỉ sợ dưới Kim Đan tứ trọng không ngăn được một kích vừa rồi.
Nàng nói đúng, lưỡi đao gió chằng chịt vừa rồi kết hợp với trận pháp, dưới Kim Đan tứ trọng mà không có pháp bảo phòng ngự cấp đạo khí sẽ bị miểu sát.
Đáng tiếc đụng phải Tô Mộ, chín khôi lỗi giấy phóng thích lực lượng biến dị, trình độ phức tạp của chúng còn cao hơn cả lưỡi đao gió. Kết quả lưỡi đao gió trực tiếp bị khôi lỗi giấy xé mở lĩnh vực và phá đi, từ đó nó không còn phát huy tác dụng.
Mà khôi lỗi giấy di động bị Tô Mộ khống chế, trực tiếp truyền tống đi giải quyết thích khách ẩn thân trong phòng, sau đó lĩnh vực mở ra, thích khách không chết cũng bị chia năm xẻ bảy.
Nếu như Tô Mộ tự mình động thủ, tăng thêm lực lượng Thái Sơ Lôi Vực của nagf, có thể trực tiếp phá hủy cả đá xây phòng thành cặn bã.
Tô Mộ là nửa yêu, chiến đấu với nàng không tồn tại khái niệm toàn thây.
Nói tới vẫn là Yêu tộc chiến đấu bảo vệ môi trường nhất, không cần chuẩn bị nghĩa địa.
Một kích của Tô Mộ đã làm địch nhân đang quan sát trong bóng tối cảm thấy tuyệt vọng. Muốn đánh chết thống soái kẻ địch và chấm dứt chiến tranh xem như không còn hi vọng. Hổ Vương điện hạ bị dẫn đi, trong thành thị không còn tồn tại nào cường đại bằng nữ nhân kia.
Không thể đánh chết thống soái kẻ địch, quân đội cũng không phải đối thủ của đối phương. Thậm chí một ít cường giả thú nhân đi trùng kích quân địch đều bị những kỹ năng khó hiểu chém giết.
Có lẽ hi vọng duy nhất của Băng Tuyết vương thành chính là thú nhân đại tế tự. Thế nhưng mà Lệ Vi các hạ vừa mới trở thành đại tế tự, có thể chiến thắng nữ nhân có năng lực làm người ta sợ hãi hay không?
Tô Mộ không có chút đắc ý nào, tiêu diệt mấy thích khách sao, chém giết chẳng khác gì giết binh sĩ bình thường, một chút áp lực tâm lý cũng không có.
Quân đội Minh quân chậm rãi tiến lên phía trước, thời điểm này các tướng quân thú nhân mới phát hiện một chuyện làm bọn họ sợ hãi. Đối phương đến bây giờ chỉ bị thương hơn vạn binh sĩ, nhân số binh sĩ tử vong chưa tới năm trăm.
Bên mình thì sao? Đã có bao nhiêu ngàn người bị diệt?
Cứ theo đà này, quân đội đối phương còn chưa vào thành, chỉ cần tiến vào hai mươi vạn thì binh lực cả Băng Tuyết vương thành cũng không đủ cho người ta giết.
Thú nhân không có binh lính pháo hôi gì đó, bình thường đều là lực lượng chiến tranh quy mô nhỏ quyết định cuộc chiến. Toàn bộ đội quân ngàn người này là Ngưu Đầu Nhân, có thể trực tiếp đánh phá vạn quân của đối phương.
Hiện tại đã đầu nhập năm đội ngũ Ngưu Đầu Nhân nhưng kết quả thì sao? Bị thương binh sĩ của đối phương mài chết, hoàn toàn không thể làm gì.
Thời điểm các thương binh sĩ rút lui đều có ít nhất mười chiếc chiến xa và hơn ngàn đao thuẫn binh yểm hộ. Tới bây giờ đối phương chỉ hao tổn đao thuẫn binh, đều là chết tổn thương khi yểm hộ quân đội bạn lui lại.
Số lượng Ngưu Đầu Nhân trong nội thành chưa đủ một vạn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chết trận nhưng không cải biến kết cục. Số lượng Hổ nhân còn không bằng Ngưu Đầu Nhân, hiện tại đã hao tổn ba ngàn, hiện tại còn lại sáu ngàn.
Thương binh sĩ và phủ binh của đối phương luân chuyển đối mặt Hổ nhân, mặc dù có chỗ tổn thương nhưng đều là phủ binh chết trận, thương binh sĩ là tinh nhuệ lại không khác gì quân đoàn bất tử, chỉ có hai ngàn người nhưng lần lượt xé rách tinh nhuệ của Băng Tuyết vương thành thành mảnh vỡ.
Chiến tranh như vậy không thể tiếp tục. Nhưng mà Hổ nhân thân vương không có mặt, không ai có tư cách thay đổi chiến lược. Chỉ có thể dùng binh sĩ lắp vào và trùng kích hai cánh của địch nhân. Hai cánh của địch nhân không ngừng thay đổi, binh sĩ phòng thủ không gì không phá.
Nếu như chỉ phòng thủ đơn thuần không thể làm gì, thời điểm đạt được cơ hội đều sẽ chủ động xuất kích, bất luận đầu nhập quân đội nào đều bị lưu lại triệt để, không ai có thể đào thoát.
Không phải không có cường giả ý đồ xông đánh hạ các chiến hạm kia. Thế nhưng mà từ khi một cường giả Hổ nhân xông lên và bị bắn nát bấy đã không có cường giả thú nhân nào dám xông lên.
Cường giả Hổ nhân có thực lực gần với Hổ nhân thân vương, bản thân cũng là thành viên hoàng thất. Kết quả bị mấy ngàn đạo quang mang bao phủ và một mũi tên cực lớn bắn nát bấy.
Thú nhân sợ hãi, bọn họ còn không biết vì đánh chết Hổ nhân, các quan quân tạo thành đội hình của chiến hạm phù không đau lòng muốn chết. Mấy ngàn kích quang phù văn cấp hai công kích, cộng thêm một cây tam cấp phi long tiễn mới có thể tiêu diệt đối phương, tiêu hao này đủ sức đánh tan một trận địa cỡ lớn.
Tam cấp phi long tiễn có thể phá hủy tháp pháp thuật cao cấp, thậm chí có thể phá hủy tế đàn cao cấp.
Vũ khí như thế có thành phẩm đắt đỏ, chỉ có Khổng Tước chiến hạm mới có thể phân phối, số lượng cũng không nhiều.
Sau khi Hổ nhân thân vương rời khỏi, bên trong Băng Tuyết vương thành có hơn một trăm thú nhân tướng quân. Trong đó hơn ba mươi là có quyền chỉ huy quân đội. Hiện tại ba mươi mấy người này tụ tập cùng một chỗ thương lượng giải quyết vấn đề trước mắt như thế nào.