Có người đưa trà lên nhưng Tô Kính không uống, hắn đã quen uống nước chảy ra từ linh lung thạch tùy thân mang theo rất nhiều. Thái độ đó khiến người hầu hạ càng hết sức cẩn thận.
Rất nhanh tiểu nhị trở lại mời Tô Kính vào trong, nét mặt mừng rỡ. Nếu mối làm ăn này thành công thì chắc chắn gã sẽ lên chức.
Đi qua con đường hẹp hòi, bên trong là phòng nhỏ, phía sau phòng nhỏ là phòng ở của lão bản cửa hàng này.
Lão bản đã ra đón, dáng người mập mạp, đầu hơi trọc, y phục hoa mỹ, tay đeo sáu chiếc nhẫn lấp lánh sáng.
Tô Kính ngạc nhiên, lão bản của cửa hàng này chỉ là phàm nhân bình thường.
Trong lòng Tô Kính nghĩ giá trị của cửa hàng cực lớn, nhìn những người sau bàn công tác kiểm tra trướng mục là biết, làm ăn một năm thu vào hàng trăm vạn hoàng kim là ít. Huống chi nơi này không phải giao dịch vàng bạc suốt, có nhiều vật tư luyện khí sĩ qua lại, phỏng chừng tài sản của lão bản còn nhiều hơn đa số chưởng môn của môn phái nhỏ.
Người thường có tài phú lớn như vậy rất nguy hiểm.
Tô Kính không biết hắn đánh giá lão bản làm lão bản toàn thân tê liệt. Ánh mắt của Tô Kính đối với lão bản tựa như hồng hoang cự thú xem con mồi.
Đương nhiên Tô Kính không định ăn cướp, không ai được làm bậy trong Phục Ma thành, huống chi hắn chưa từng muốn làm vậy. Nhưng giống như khi Tô Kính đối diện Tô Tuyệt, người thường bị hắn quan sát từ trong ra ngoài bản năng sợ hãi, làm lão bản suýt xỉu.
Đệ tử Tô gia ở trong Phục Ma thành sẽ không xem người bình thường như vậy, tránh cho làm bọn họ sợ chết. Bên cạnh Tô Kính chưa bao giờ có loại người không hề tu luyện một chút gì, người thường khá hiếm gặp với hắn.
Khuyển Thập Lang nhắc nhở:
- Thiếu gia hù chết hắn.
Khuyển Thập Lang mơ hồ ngửi được mùi, Tô Kính mà không thu về tầm mắt là lão bản sẽ tè ra quần.
Tô Kính giật mình hiểu ra:
- À.
Sức sát thương đôi mắt của hắn quá lớn, đặc biệt mắt phải là Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi biến ra, người Dẫn Khí Nhập Thể còn bị tổn thương.
Đôi mắt Tô Kính trở về bình thường, hắn cười nói:
- Vị lão bản này, xin lỗi, ta không ngờ làm ăn lớn như vậy mà do một người bình thường mở.
Tô Kính nói xin lỗi nhưng lão bản nào dám nhận, mồ hôi ướt áo gã. Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết khiến lão bản hiểu mặc kệ sau lưng gã có ai chống biết khôn đừng chọc giận người này.
Lão bản ứng xử khéo léo, dù còn đang hãi hùng nhưng không dám lấy thế lực sau lưng mình ra đè đầu Tô Kính:
- Vị thiếu gia này xưng hô thế nào? Tiểu nhân tên Bạch Hổ Điệp, là lão bản của Hồng Lâu này.
Tô Kính trả lời:
- Tô Vấn Tâm.
Tô Kính lại hỏi:
- Lão bản có muốn nghỉ ngơi một chút không?
- Không dám không dám, làm ăn quan trọng hơn.
Lão bản nhích chân, cảm giác không đến mức bị té liền chào hỏi đưa Tô Kính vào phòng.
Trong phòng trang trí tạm được, không dung tục như cách ăn mặc của lão bản.
Tô Kính tự tìm chỗ ngồi, lấy bình nước ra, mở nút uống. lão bản lúng túng, vốn có người định đưa lên lá trà tốt nhất nhưng đành bỏ qua.
Tô Kính đối diện phàm nhân không có gì đáng để lòng vòng quanh co, hắn trực tiếp biểu minh ý đồ đến, và lấy hàng mẫu đá quý, cương thiết ra đặt lên bàn.
- Bạch lão bản, gần đây ta đang mộ binh, cần dùng nhiều kim ngân của phàm nhân nên định bán một số lớn hàng. Nếu Bạch lão bản có đủ tiền thì chúng ta bàn việc tiếp.
Khuyển Thập Lang lập tức cầm hàng mẫu đưa vào tay lão bản.
- Bảo thạch?
Lão bản nâng đá quý lên quan sát kỹ một lúc, nói:
- Rất tinh khiết, rất nhiều người cần nó, nếu số lượng quá ít thì ta cho giá sẽ không cao.
Tô Kính lấy làm lạ, chẳng phải càng nhiều càng rẻ sao? Tại sao ít ngược lại không bán được giá cao? Nhưng hắn không quan tâm, thứ này được cho không, nhanh chóng đổi tiền quan trọng hơn.
- Ngươi có thể nuốt vào bao nhiêu?
Lão bản kiêu ngạo đáp:
- Lớn cỡ này thì có thể mua mười vạn viên.
Vẻ mặt Tô Kính thất vọng nói:
- Chỉ mua được bấy nhiêu?
Lão bản giật mình kêu lên:
- Loại đá quý này ở sâu tận cùng lòng đất mới có, bình thường đào được toàn do động đất núi lửa từ lòng đất mang theo. Thứ công tử đưa cho ta chắc là chủng loại không thể luyện khí, không thì đã chẳng bán ra, dù vậy thứ này vẫn rất hiếm có. Nguyên Phục Ma thành ít ai nuốt được mười vạn viên, loại đá quý này dù gì có chút hiệu quả trấn định linh hồn. Đối với người bình thường đeo quanh năm sẽ kéo dài tuổi thọ, dù công tử có nhiều cỡ nào cũng không giảm thấp giá.
Tô Kính hỏi:
- Nói vậy là ngươi không mua nổi?
- Nếu công tử dùng ta làm trung gian thì ta còn nuốt được mười vạn viên.
Tô Kính lắc đầu nói:
- Vậy mười vạn viên đi. Còn cương thiết này thì sao?
- Phẩm chất bình thường, thị trường sáu phần. Hàng này quanh năm thu ta toàn trả hết kim ngân một lần.
Tô Kính gật đầu, cái gọi là cửa hàng tức là giá cửa hàng mua, hắn không thể bán theo giá mình thích trừ phi cả nước đều có sản nghiệp của hắn. Đưa ra sáu mươi phần trăm đã là giá cao, cửa hàng bán ra ngoài thế này cũng cần vốn gốc, sau cùng lời được bao nhiêu phải xem thủ đoạn của lão bản.
Tô gia không vừa mắt cương thiết, chất không đủ. Nhưng trong không gian hỗn độn túi loại cương thiết này nhiều hơn đá quý gấp vô số lần, như thể đất hỗn độn túi vốn làm bằng kim loại.
- Ta muốn đổi cương thiết này với xương động vật biển, đổi như thế nào?
Bạch Hổ Điệp hỏi:
- Có yêu cầu gì không?
- Không cần xương hoàn chỉnh, ta cần dùng để chế tạo mũi tên, chỉ cần nặng hơn nước chút, độ cứng có thể cắt ngân hợp kim. Rèn ra mũi tên phải chịu được pháp thuật nhỏ nhất.
Lão bản ngẫm nghĩ, cảm giác đông hải có đầy xương động vật biển loại này. Tô Kính đưa kim loại mặc dù pha tạp không thuần nhưng còn có giá trị tinh luyện, còn xương động vật biển như thế chỉ chế tạo được mũi tên dùng một lần. Tuy miễn cưỡng tính là phù tiễn nhưng gây tổn thương thấp hơn phù tiễn bình thường nhiều.
Nếu lão bản có đủ người, tìm đại đảo biển nào vớt xương động vật biển là được. Có lẽ trên đảo biển có đầy xương, tiêu phí nặng nhất là vận chuyển, ngoài ra không tốn chi phí khác.
Tô Kính đặt mua nhiều xương hải yêu ở chỗ Chu Bất Nhị để chế tạo phù tiễn, đó toàn là hàng cao cấp có thể sử dụng lặp đi lặp lại, uy lực cường đại, luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ cũng sẽ bị bắn chết.