- Thiếu gia, ta có cần lên hay không?
Long Yên dẫn theo các nữ quan ác ma, nhìn thấy được sáu đạo quân thần binh trên chiến trường tử thương tương đối nhiều, không nhịn được hỏi thăm Tô Kính.
Tô Kính liếc mắt thoáng nhìn qua sa bàn, nói:
- Không cần. Để cho Tô Bình chuẩn bị.
Bên cạnh Tô Bình không có nữ quan ác ma. Hắn dẫn dắt trung quân, trấn thủ chỗ lỗ thủng trên tường thành. Cánh cửa phía sau hắn là một đội quân thiết kỵ thuần túy, do Tố Nhân Long dẫn dắt, chỉ có năm nghìn người.
Phần lớn năm nghìn thiết kỵ này chính là cưỡi trên Ưng Thú tốt nhất. Chỉ có một số ít chính là sử dụng Yên Vân Thú.
Bọn họ là lực lượng cơ động trong tay Tô Kính. Trong năm ngàn người này có năm trăm người là Luyện Khí Sĩ. Cảnh giới Trúc Cơ lại có hơn ba trăm. Tô Kính vơ vét nhiều Luyện Khí Sĩ am hiểu chém giết gần người như vậy, cũng không dễ dàng, Nhiều lần chiến đấu, đều không có tập trung qua. Chỉ có lần này, kẻ địch quá nhiều người. Tường thành lại hư hỏng. Cường giả Kim Đan không có ở đây. Hắn không thể không giao đội kỵ binh này cho Tố Nhân Long, để cho Tố Nhân Long làm thống lĩnh. Chỗ nào cần, hắn sẽ đi tới chỗ nào.
Tố Nhân Long vốn có đại quân phải chỉ huy. Chỉ là lần này, chiến trường hỗn loạn, tất cả giao cho Thần Lâm.
Trong tay hắn, cầm theo một trường côn màu xanh vàng, nhìn về nơi chiến trường xa xăm, sát ý trong lòng sôi trào.
Nếu như thiếu gia lệnh cho mình bây giờ lại xông tới, có thể trực tiếp đập nát lực lượng chống cự của kẻ địch. Phía sau dẫn dắt hai trăm chiến xa, có thể phân chia, sau đó vây giết hơn năm vạn người trong đó. Đáng tiếc. Thời gian Thần Lâm chỉ huy, mình không được có ý kiến gì. Nhiệm vụ của hắn, chính là chờ đợi mệnh lệnh.
Tố Nhân Long cũng biết, năm nghìn kỵ binh của mình ở phía sau trấn thủ, binh sĩ xung quanh rõ ràng đều đặc biệt an tâm.
Phía trước lại là trung quân trấn thủ, sẽ xuất kích bất cứ lúc nào. Hai bên có hơn tám trăm chiếc chiến xa còn không có hành động. Sĩ khí của binh sĩ sáu đạo quân thần khí tương đối cao. Điều duy nhất có phiền phức, là binh sĩ do Sơ Xuân Quốc chiêu mộ tới.
Chỉ có điều Thần Lâm tập trung bọn họ ở trên chiến trường trước, ở thời điểm chiến đấu còn không có đạt được cảnh giới tàn khốc nhất, sử dụng trước một lần. Kết quả chính là những binh sĩ của Sơ Xuân Quốc tử thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng sống sót lại giống như đổi thành người khác. Mỗi một người đều có sát khí trùng thiên.
Thần Lâm là máy móc có cảm tình, nhưng cũng chỉ là máy móc. Hắn tính toán, hoàn toàn chỉ cần đạt tới mục đích. Những binh sĩ của Sơ Xuân Quốc không trải qua những chuyện này, vĩnh viễn không có cách nào đánh đồng với đội quân tinh nhuệ của Tô Kính.
Hiện tại trong bốn vạn người chém giết ở ngoài thành, tỉ lệ binh sĩ của Sơ Xuân Quốc vẫn là ba vạn năm ngàn người. Thành viên tổ chức của sáu đạo quân thần binh, chỉ có năm nghìn.
Nhưng số lượng binh sĩ của Sơ Xuân Quốc đã trở về thành nghỉ ngơi dưỡng sức đạt tới hơn sáu vạn đợt người. Nói cách khác, ít nhất đã có hai nhóm đội quân bị đánh cho tàn phế, trở về nghỉ ngơi.
Mà năm nghìn binh sĩ đến từ đế quốc Đông Tần, cho đến tận bây giờ chỉ tổn thất hơn bốn trăm người. Trong đó hơn hai trăm người trở về thành thị mới, tử vong hơn hai trăm, di thể cũng bị mang về.
Chênh lệch của hai bên là lớn như thế. Phải biết rằng lần này binh sĩ của Sơ Xuân Quốc mang theo trang bị, đã không có gì khác với đội quân tinh nhuệ của Tô Kính.
Phía bên Tô Mộ dẫn theo chính là binh sĩ do Lẫm Đông Quốc chiêu mộ. Không biết có thể khá hơn chút nào hay không.
Thần Lâm cũng không quá để ý tới binh sĩ tử thương. Hắn chỉ cố gắng hết mức giảm mấy con số này xuống. Ở trong đầu của hắn, tất cả đều là số liệu mà thôi. Tử thương ít, đánh giá lại cao. Tử thương nhiều, đánh giá lại thấp. Hắn không có cái gì phải áy náy, không có bất kỳ sự bất an nào.
Bắt đầu từ điểm đó mà nói, hắn mới là một người thích hợp chỉ huy chiến đấu nhất.
Hơn mười vạn quân địch ở trước thành thị mới không ngừng tiêu hao. Bởi vì có hố lớn bị nổ ra lúc trước, hơn mười vạn người này, chỉ có thể chiến đấu ở trong phạm vi cách tường thành năm dặm. Vũ khí tầm xa ở đầu tường thành, vẫn có thể công kích được bọn họ. Bởi vì sợ ngộ thương, cho nên bọn họ đều công kích chính xác, không có công kích mang tính bao trùm.
Nhưng ngay cả như vậy, đội quân bên phía Tô Kính, cũng không có ý định thả cho bọn họ vào thành. Nếu như rút khỏi vị trí này, nếu kẻ địch muốn xông vào trong thành, trước đó còn gặp phải một vòng công kích bão hòa mới được.
Đánh một hồi, Thần Lâm liền phát hiện chỗ có vấn đề. Kẻ địch cũng không đầu hàng, cũng không suy sụp, chính là tử chiến không lùi.
Nhất định có vấn đề gì, mà mình không biết. Nếu không, loại đấu pháp này, kẻ địch đã sớm rút lui, sẽ không kiên trì đến bây giờ. Mười vạn người ban đầu đã chết hơn một nửa, còn có số lượng lớn thương binh. Hiện tại gió thổi về phía đầu tường thành, đều mang mùi máu nồng đậm.
Lại cẩn thận tính toán một lần, Thần Lâm cuối cùng cũng biết vấn đề của mình ở chỗ nào.
Mình cho rằng đối phương là người, còn phương thức chiến đấu của đối phương hiện tại, giống như là máy móc, khô khan, kiên cố hóa, không có sự lựa chọn. Trên người đội quân này đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là con xúc xắc vận mệnh ảnh hưởng sao?
Thần Lâm biết, đây không phải là thời gian suy tính. Binh lực tiếp sau của kẻ địch còn đang đến, đã ở phía xa tập kết hơn ba mươi vạn người. Dưới sự công kích luân phiên, trước khi gia hỏa cưỡi rùa lớn chết, phía bên mình sẽ tổn thất năm vạn người trở lên.
Nửa canh giờ, khó chịu đựng được như vậy sao?
Thần Lâm có chút dao động. Hắn lập tức lại bác bỏ suy nghĩ của riêng mình. Thắng lợi, cuối cùng là ở phía bên mình. Chỉ cần gia hỏa kia chết, cường giả Kim Đan của
Tâm Ý Tông trở về, chiến tháp hai bên vừa phóng xuống đạo thuật, lỗ thủng này chẳng khác nào không tồn tại.
Nếu như Tô Kính nguyện ý, khi đó có thể tập trung nữ quan ác ma, giết ngược trở lại.
Không quan tâm kẻ địch có mưu kế gì, cũng không có cách nào thi triển ra.
Thần Lâm không biết, đối phương tử chiến không lùi, là bởi vì một mệnh lệnh của nguyên soái mà thôi. Pháp luật của đế quốc Thiên Thần biến thái, tạo thành hậu quả như hiện tại.