Đối với Đường Hà mà nói, điều này cũng là chuyện không thể tiếp nhận được. Bởi vì hi vọng thành tiên của hắn đều ở trên Thần Đan này, một bộ Thiên Cương Thần Đan, thiếu một viên, tuyệt đối là không có cách nào thành tiên. Thần Đan bị thiên kiếp phế bỏ, một lần nữa hóa thành đan thai, lại chế luyện thành Thần Đan, không biết phải mất bao nhiêu năm tháng. Có lẽ là vĩnh viễn cũng không thể phục hồi như cũ.
Cường giả Kim Đan giết người bình thường, cũng không phải hoàn toàn không làm được. Ví dụ như bản thân chịu nhục, hoặc đối phương công kích ngươi. Thiên Đạo cũng không nghiêm khắc như vậy. Chỉ cần đại quân của kẻ địch tới bao vây tấn công, những người bên mình cũng không phải là không thể ra tay được.
Như thế nào là duy trì kìm chế, là một pháp môn đế quốc Đông Tần Luyện Khí Sĩ phải tu hành.
Nếu như không có những hạn chế này, đã sớm không có đế quốc Đông Tần, không có quan liêu, không có nha môn. Đạo Môn có thể biến thành tồn tại cùng loại với quốc gia Tà Thần.
Nghĩ tới đây, Tô Kính bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân tại sao lại như vậy.
Đạo Môn không cần tín ngưỡng cùng loại với quốc gia Tà Thần. Bọn họ cần khiến cho tín ngưỡng chuyển tới cho quốc gia, mà không phải là bản thân Đạo Môn. Trong đó có huyền diệu. Bản thân tín ngưỡng là dễ dàng xảy ra vấn đề. Đạo Môn tránh không kịp.
Tà Thần không quan tâm. Cho nên đối mặt với người của quốc gia Tà Thần, Đạo Môn giơ lên lá cờ đại nghĩa. Nói cách khác, ở quốc gia Tà Thần, chỉ cần là người tín ngưỡng Tà Thần, sẽ không còn là sinh linh được Thiên Đạo che chở nữa.
Đây là tiết tấu đặc biệt của muốn đại sát!
Tô Kính nghĩ tới đây, có chút do dự. Thế giới này Nguyệt Cung cũng cùng loại với Tà Thần, có can đảm thu tín ngưỡng. Nhưng Luyện Khí Sĩ của thế giới này cũng không dám làm như thế, như vậy quy tắc của nửa vị diện này rốt cuộc là dạng gì?
Hắn có thể suy nghĩ một chút như vậy, hoàn toàn là bởi vì mấy trăm khôi lỗi lại khiến tốc độ của kẻ địch chậm lại giống như rùa. Với khoảng cách hai dặm, lại gần như thành lạch trời. Cung tiễn thủ của đối phương bắn ra mũi tên lông vũ, không có năng lực sát thương trí mạng đối với khôi lỗi. Đối với đám người Tô Kính căn bản không có cách nào phá vỡ được.
Tô Kính đứng ở nơi đó. Mấy cái phù tiễn của đối phương va chạm tới áo giáp của hắn. Hắn không có chỗ nào có thể né tránh. Nhưng ở trên khôi giáp chỉ hiện ra một vài dấu vết mờ mờ.
Phù tiễn của đối phương rất yếu!
Cho dù sáu đạo thần binh giáp có tốt, cũng không chống đỡ được bao nhiêu phù tiễn bắn ra. Chí ít, chắc hẳn là cắm đi, mà không phải là tụt xuống?
- Ngươi đang thất thần sao?
Mộ Ngân Mâu ở sau lưng hỏi.
- Ừ, có thất thần một lát. Là đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
- Ngươi thật đúng là thẳng thắn. Nói đi, tiếp theo, phải làm sao?
Trong tay Mộ Ngân Mâu cầm ngọc phù, cũng không biết có phải là nên phóng ra Tiên Binh, đi giết chết những người bình thường kia hay không. Áp lực của nàng nhẹ hơn so với Đường Hà rất nhiều. Thần Đan của Đường Hà vẫn có khả năng gặp phải kiếp số. Nhưng ngọc phù của nàng lại không như vậy.
- Hình như là thiên âm?
Tô Kính chẳng biết tại sao trả lời.
- A?
Đường Hà ngẩng đầu, nhìn thấy được bóng tối cực lớn, đang di chuyển về phía bên này. Hắn biến sắc, nói:
- Hình như là có một gia hỏa khó chơi đang qua. Chúng ta là trực tiếp chạy trốn, hay thử một chút?
Trong Lục Đạo Thần Giám của Tô Kính, một cái bóng hiện lên. Hắn lập tức phát hiện ra đó là vật gì. Bóng tối cực lớn, là một gốc cây cổ thụ che trời đang di chuyển về phía bên này. Đây thật sự là độ cao che trời. Mình không cảm giác được chấn động, nhưng từ đường chân trời phía xa, rừng rậm này đang run rẩy không ngừng.
Không phải là gió thổi, là chân chính run rẩym bởi vì lực lượng trên mặt đất truyền tới.
Mình đối mặt với hơn mười vạn kẻ địch, trong đó cường giả Kim Đan đang phóng ra đạo thuật, tách biệt sự loại chấn động này, khiến những người phái bên mình không có cách nào phát hiện ra.
Ngược lại là chiến thuật vô cùng đơn giản, nguyên nhân duy nhất làm như thế, là sợ đám người mình chạy thoát.
Độ cao của thụ yêu kia, sợ rằng đã lên tới hai trăm trượng? Có thể càng cao hơn?
Tô Kính đánh giá sơ qua một chút. Nếu như thụ yêu còn cách khoảng năm trăm dặm, bản thân độ cao này cũng không thua kém gì năm trăm mét.
Mình có Lục Đạo Thần Giám, cảm ứng được một chút hình ảnh, miễn cưỡng phán đoán ra.
Mới nghĩ tới đây, dưới chân Tô Kính run lên, lập tức quát:
- Trốn đi. Đánh không lại!
- Ngươi mới nói...
Tay Đường Hà run lên một cái, Thần Đan thả ra ngoài, ở giữa không trung hóa thành thần long. Thông qua mắt của thần long, hắn thấy được bên ngoài năm trăm dặm, đang có thụ yêu đến gần bên này.
Độ cao của yêu thụ kia vượt quá hai trăm trượng. Rễ cây cực lớn giống như vòi bạch tuộc, điên cuồng di chuyển ở trên mặt đất, mỗi jgu chuyển động về phía trước một cái, sẽ lại gây ra chấn động cực lớn.
Hắn thông qua thần long, nhìn rõ ràng hơn so với Tô Kính. Trên tán cây của yêu thụ kia tập trung không biết bao nhiêu chiến sĩ. Mỗi một người đều có đẳng cấp ít nhất là cảnh giới Tiên Thiên. Đây là một pháo đài chiến tranh di chuyển. Sợ rằng bản thân thụ yêu chí ít là Kim Đan tứ trọng. Lại thêm bảy cái Thần Đan của mình cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Chênh lệch trên hình thể, tạo thành chênh lệch trên phương diện lực lượng, Tùy tiện một nhánh cây của yêu thụ kia cũng phải dài hơn mười trượng. Dài một chút, lại trên trăm trượng, vung vẩy lên còn khủng khiếp hơn so với bất kỳ vũ khí nào.
Cảm giác kia giống như một ngọn núi đập tới. Thần long của mình cũng sẽ bị đập bay.
Hơn nữa tốc độ của thụ yêu này quá nhanh. Khoảng cách năm trăm dặm, sợ rằng ba năm phút sẽ chạy tới nơi.
- Thực sự phiền muộn!
- Đi thôi.
Tô Kính cũng bất đắc dĩ. Đối phương xuất động một quái vật khổng lồ như thế, nếu như bị tới gần, mọi người thật sự trốn không được.
- Truyền tống trận mất hiệu lực...
Tô Mộ vội la lên.
- Bay lên.
- Bay không được...
Nữ quan ác ma ở sau lưng nói. Các nàng có cánh cũng không bay nổi.
- Các ngươi đều tiến vào Long Xà Bát Cảnh Hồ nhẫn nhịn một chút.