Binh sĩ này sờ vào thắt lưng, phát hiện khôi giáp dày cộm nặng nề, bị cắt ra một vết cắt dài nửa thước, ngang hông mình. Vết thương đã bị lực lượng bùa chú kích phát ra phong tỏa, gần như dài một đầu ngón tay. Nếu như không có áo giáp hộ thể, còn có phù văn này kích phát, hiện tại mình đã mất máu quá nhiều, hôn mê ngã xuống khỏi chiến mã.
- Giết!
Kẻ địch cũng không suy sụp, trái lại xoay người bắt đầu xông tới, muốn vây quanh hàng ngũ kỵ binh vừa lao thủng tới. Những kỵ binh Sơ Xuân Quốc này nắm một nắm thuốc bột, nhét vào chỗ thủng của áo giáp, tiện tay rút lá bùa chú trân quý nhất từ trong giày ra, dán ở trên khôi giáp. Nơi áo giáp bị tổn hại nơi khép lại với nhau. Trong nháy mắt, chỉ còn lại có một vết nứt nhỏ giống như sợi tóc.
Tất cả những điều này, Tô Kính đều không thấy. Hắn vẫn đang nghiên cứu vấn đề binh khí.
Nếu như nhìn chiến trường, trong lòng hắn sẽ có sự chận động. Bởi vì lần này, người chết thật sự quá nhiều. Tiếp tục như vậy nữa, tổn thất hắn dự tính trước đó nhất định sẽ bị phá tan.
Trung tâm thành thị, trên mặt đất đã bị đào ra hố to có chiều sâu hai mươi trượng. Nơi này vốn chính là một vùng đất trũng sâu có ba trượng, có thể để chiến hạm di chuyển trên không trung khởi hàng.
Rất nhiều khôi lỗi nhận được mệnh lệnh của Tô Kính, sau đó dùng gậy chấn động đang liều mạng công tác. Chờ tới thời điểm Vô Niệm tới nơi, trên mặt đất đã có đầy đủ không gian để bố trí trận pháp.
Các Kim Đan của Tâm Ý Tông nhào tới, hoàn toàn là không có phong độ gì, giương nanh múa vuốt bắt đầu vẽ trận pháp.
Trận pháp này của bọn họ, phải khống chế được một cường giả Binh Gia trong vòng năm giây. Cảnh giới của cường giả Binh Gia gần giống như Vô Niệm.
Hơn nữa, thời điểm cường giả Binh Gia này từ trong cờ Bạch Hổ đi ra, sợ là còn có một chút khác thường. Tô Kính chỉ là mơ hồ hình dung. Tất cả mọi người không biết được rõ ràng sẽ là khác thường thế nào, cho nên chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn nguy hiểm nhất để đối phó.
Cờ Bạch Hổ bị cắm ở trong trận pháp. Vật này là vật tổn hại không được. Cho dù là đại pháo ngũ hành đi công kích, cũng không thành vấn đề. Bản thân nó là dựa theo tiêu chuẩn thần khí để chế luyện ra. Vũ Thánh dự định lợi dụng mấy thứ này để sống lại.
Trung tâm thành thì, phần lớn Kim Đan của Tâm Ý Tông đều đang chuẩn bị chiến đấu. Bên ngoài thành thị, hai đội quân chia làm không biết bao nhiêu trận địa, xông vào nhau chém giết.
Ưu thế của Tô Kính là vũ khí hoàn mỹ, có tường thành làm chỗ dựa vào. Ưu thế của đối phương là số người tương đối nhiều hơn, hơn nữa không có khả năng đầu hàng, sẽ liền chết chiến đấu tới cùng.
Cho dù có những người này không để ý tới thê nhi già trẻ, muốn đầu hàng, cũng sẽ bị bị người bên cạnh kèm hai bên, đẩy về phía trước, cũng không có cơ hội đầu hàng.
Cho nên tình hình chiến đấu lại đặc biệt thảm thiết. Lần chiến đấu này, người của sáu đạo quân thần binh đều cho gấp ba lá bùa chú ở trên người. Chỉ cần là cảnh giới dẫn khí nhập thể, là có thể kích phát.
Cho nên binh sĩ của Tô Kính tạm thời tổn thất còn không lớn. Những binh sĩ của Sơ Xuân Quốc đó cũng qua vòng vây giết thứ nhất. Nhưng tác dụng của lá bùa chú sớm hay muộn cũng sẽ dừng lại. Binh sĩ dẫn khí nhập thể kích phát chín đạo lá bùa chú, đã là cực hạn. Nếu lại kích phát tấm thứ mười, sợ rằng đầu óc cũng phải nổ tung.
Sau khi năm nghìn kỵ binh xuyên thủng một vạn bộ binh trong phương trận của kẻ địch, bị cắt đuôi hơn hai trăm. Hơn hai trăm kỵ binh này chết rất oan uổng, lại là một đệ tử Binh gia trong quân địch sử dụng thuật binh, cùng hơn hai trăm kỵ binh này đồng quy vu tận.
Biện pháp binh giải, giết người quá nhanh. Lá bùa chú trên người những kỵ binh này còn không dùng hết, đã bị giết chết, nằm trên mặt đất.
Điều này khiến cho kỵ binh Sơ Xuân Quốc bắt đầu sợ hãi. Thời điểm xoay người xung phong liều chết, tốc độ chậm hơn một ít. Kết quả chính là thời điểm xuyên thủng phương trận, giết chết hơn ba ngàn quân địch. Một lần nữa xông trở lại, bản thân hao tổn hơn năm trăm, giết chết kẻ địch cũng chỉ là hơn tám trăm mà thôi.
Kỵ binh đấu với bộ binh, chiến tích như vậy, nhất định là kết quả của sự khiếp sợ. Bọn họ có đạo thuật bùa chú kích phát tốc độ của chiến mã, căn bản sẽ không bị bộ binh mạnh mẽ ngăn cản được.
Thần Lâm chú ý tới khu vực chiến trường nbày, nhưng không có đi tiến hành chỉ trích. Binh sĩ của Sơ Xuân Quốc có thể đánh đến mức độ này, đã coi như là vượt xa người thường phát huy.
Thần Lâm chỉ là chỉ huy trống trận đầu tường thành, không ngừng truyền đạt mệnh lệnh công kích.
Hơn ba ngàn kỵ binh Sơ Xuân Quốc nghe được tiếng trống trận, sợ hãi trong lòng lại đã giảm xuống. Bọn họ cũng biết chủ soái đầu tường thành, không có ý trách cứ bọn họ.
Bất kể thế nào, một vạn bộ binh của đối phương, cũng bị giết chết hơn bốn ngàn. Phía bên mình còn có hai nghìn kỵ binh có thể chiến đấu. Những người bị thương trực tiếp quay về thành thị mới.
Xa binh ở bên sườn, không ngừng sử dụng trọng nỏ liên hoàn công kích, áp chế không gian bộ binh của kẻ địch. Trong bầu trời, tốc độ bắn của ma tinh pháo càng ngày càng chậm, lại kiên trì nữa sẽ nổ tung.
Không có cách nào. Ma tinh pháo làm nhỏ xuống sẽ phải trả cái giá chính là như vậy.
Ma tinh pháo của quốc gia Tà Thần đều là lớn vô cùng, không thể di chuyển đi, tản ra nhiệt lượng, bị pháo đài và mặt đất hấp thu, có khả năng liên tục không ngừng bắn ra.
Trong tay Tô Kính đã hoàn thành bản vẽ thiết kế, đồng thời thật sự ra tay chế tạo ở trên lá bùa, hoàn toàn định hình.
Trong lòng hắn vui mừng. Trường tiên này, trên ngọn rui có một cái sừng của Lục Quy. Trên thân roi có trên một trăm tiết điểm nhô ra, đều thay thế cho răng nanh ban đầu. Những tiết điểm này, cũng có thể phóng ra lực lượng lôi đình, tạo thành cùng một chỗ, là một trận pháp cải tạo. Nói như vậy, uy lực của roi lôi đình ban đầu vẫn được duy trì. Chỉ là thiếu đi năng lực công kích của răng nanh.
Điều này đối với Tô Mộ mà nói, không phải là vấn đề, trường tiên cầm ở trong tay, bản thân cũng sử dụng Lôi Đình Thạch chế tạo, cùng với cái sừng của Lục Quy hỗ trợ lẫn nhau, có thể liên tục không ngừng phát sinh lực lượng lôi điện, từ chỗ tiết điểm kích phát ra, công kích kẻ địch.