Tiết Tây Tư nói ma pháp của gã chạm đến lực lượng quy tắc, pháp tắc thời gian, Tô Kính rất hứng thú với chuyện này. Có được Lục Đạo Thần Giám khiến tốc độ nghiên cứu của Tô Kính hơn Tiết Tây Tư gấp mấy trăm lần.
- Nếu người đồng ý hao phí thời gian vào nó thì ta sẽ làm theo ý người. Nhưng nếu người không học được thì ta phải làm sao?
- Sẽ học được, nếu không thể thì ngươi không có giá trị tồn tại. Để ta nghĩ xem sắp xếp sinh hoạt của ngươi trong thời gian này ra sao. Khi Phiền Giả Tiết Tây Tư, có lẽ ta nên tạo một lao tù cho ngươi.
Tiết Tây Tư đứng dậy cúi đầu hướng Tô Kính:
- Ý chí của người là tất cả.
Tô Kính đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiết Tây Tư vỗ đầu gã, gã hóa thành bóng đen chui vào Long Xà Bát Cảnh Bình mà hắn lấy ra.
Tô Kính cười lớn nhìn vào trong, Tiết Tây Tư bị ném vào không gian đại biểu quẻ đoái.
Tô Kính nói với miệng bình:
- Tiết Tây Tư, ngươi trước tiên ở bên trong đi, chờ khi ta cần ngươi sẽ thả ra.
Vẻ ủ rũ trên người Tiết Tây Tư biến mất, mắt âm trầm nhìn lối ra nho nhỏ trên đỉnh đầu. Tiết Tây Tư ngụy trang gần như hoàn mỹ nhưng tại sao không được niềm tin của hắn?
Tiết Tây Tư thử hỏi hướng lối ra:
- Tại sao?
Tô Kính bình tĩnh nói:
- Bởi vì ngươi không có tín ngưỡng.
Tô Kính nhớ kiếp trước vụ tranh chấp liên quan tín ngưỡng. Nhiều người cho rằng chỉ có tin vào tôn giáo nào đó mới gọi là người có tín ngưỡng. Nhưng Tô Kính cho rằng tín ngưỡng là nguồn sức mạnh của cá nhân, là động lực tiến tới.
Tín ngưỡng của Tô Kính là gia đình, dân tộc, quốc gia, vinh diệu.
Mấy thứ này không thể hiện trên người Tiết Tây Tư.
Tiết Tây Tư tức giận quát:
- Chết tiệt, tại sao ta phải tín ngưỡng thần linh đó?
Tô Kính cười đóng miệng bình.
Quả nhiên Tiết Tây Tư xem tín ngưỡng là thần.
Tiết Tây Tư gào la lớn tiếng trong Long Xà Bát Cảnh Bình, gã dùng đủ cách mà không được Tô Kính trả lời trả vốn. Tiết Tây Tư chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm, gã ngây thơ cho rằng có thể dựa vào trí tuệ khống chế hết thảy, dù làm tù binh cũng có thể gây sóng tạo gió. Lần này không được, đối thủ của gã không nghe lọt tai những hấp dẫn gã đưa ra.
Tô Kính ném khô lâu binh vào trong Long Xà Bát Cảnh Bình rồi lười quan tâm gã nghĩ gì, nghẹn lâu ngày gã sẽ tự nhiên khuất phục. Bây giờ nói chuyện Tiết Tây Tư sẽ dùng nhiều quỷ kế đưa ra nhiều yêu cầu.
Người này rất có giá trị nhưng Tô Kính không phải giao dịch công bằng với gã. Tù binh là tù binh, đối xử quá tốt với tù binh là tàn nhẫn với người đã hy sinh.
Huống chi kẻ địch sắp tấn công lần hai, Tô Kính không thể để người như vậy trong Phật môn chiến tháp, lỡ Tiết Tây Tư có thủ đoạn kỳ dị phối hợp quốc gia Tà Thần công kích thì rắc rối.
Lại có hơn một ngàn tăng binh đến đầu vào, lác đác mỗi ngày trên dưới một trăm người. Bọn họ bỏ môn phái của mình, không muốn ở trong chùa nữa. Tô Kính cho những người này vào Tâm Ý tông, mấy ngày nay đã phát áo giáp, vũ khí. Vì quá nhiều đầu trọc nên chế tạo ra nhiều mũ bông lót trong mũ sắt tránh cho mài mòn da đầu.
Tô Kính một lần nữa cảm giác cái lợi của tăng binh. Những người này không oán trách, có thể chịu khổ, được đồ tốt cũng không quá kích động. Sau khi vui mừng bọn họ chạy đi khổ luyện trận pháp mười người của đế quốc.
Lần trước xông vào doanh mất hơn hai ngàn tăng binh trừ lý do trang bị ra lỗ hổng lớn nhất là phối hợp. Quân đội quốc gia Tà Thần một kỵ sĩ có mấy phó thủ phối hợp, một khi mục tiêu bị đánh thương sẽ tấn công dồn dập.
Nhìn nhóm tăng binh thực lực tăng lên từng ngày Tô Kính rất vui. Ban đêm đổ tuyết lớn, lẽ ra kẻ địch sẽ không tấn công trong thời tiết như vậy, ngày mai lại có thêm một ngày.
Ở lại Hồ Lô khẩu quá lâu nhưng Tô Kính không vội rời đi, trở về Ngọc Kinh thành dọc đường sẽ đi qua Phục Ma thành, giải quyết khí linh Lục Đạo Thần Giám ngay tại chỗ đó. Sau khi về Tô Kính còn phải học bí pháp mới của Binh gia do Lâm Hoành Sơn dạy cho.
Mưa gió sắp đến, đáng tiếc binh sĩ Đông Tần đế quốc đọc sách, áp lực tâm lý không lớn. Đối phương viễn chinh cần nhiều quân nhu, mỗi ngày đại quân trăm vạn cần ăn bao nhiêu lương thực?
Dù tà thuật sư có trang bị không gian lớn cũng nên có mức giới hạn.
Ngươi không đánh sớm muộn đói chết, đông chết bên ngoài Băng Tuyết trường thành. Hơn nữa viện quân đến Phục Ma thành càng lúc càng nhiều, quân trú đóng trong thành thị gần đây được điều đến hơn năm vạn người.
Chờ số lượng quân đội Hồ Lô khẩu hơn ba mươi vạn thì không sợ kẻ địch tấn công.
Có thành thị làm chỗ dựa, trừ phi binh lực gấp năm lần nếu không đừng hòng đánh chiếm nó.
Khi đêm khuya, khoảng giờ tý, trong Hồ Lô khẩu truyền đến tin tức rằng thám báo lang thang bên ngoài phát hiện kẻ địch nhổ trại đi tới.
Trong Phật môn chiến tháp, trận pháp điều khiển Hư Không Phật Nhãn hoàn toàn mở ra. Các tăng binh mặc trang bị, chiến tháp mở ra, vũ khí được kiểm tra từng cái, hộp nỗ, đạn bay, dầu lửa đều sẵn sàng.
Tình báo của Hư Không Phật Nhãn mấy phút sau kết nối với Hồ Lô khẩu. Gã có hệ thống tình báo của mình, Hư Không Phật Nhãn chỉ là thủ đoạn phụ trợ. Tô gia Phục Ma thành đã đưa đến trang bị giám thị đáng tin nhất của Đạo Môn cũng là đặc sản Tô gia, Thanh Minh Bát Diện Kính. Trừ phi là lao vào thành phá hoại không thì thứ này sẽ không bị quấy nhiễu, người quấy nhiễu được Thanh Minh Bát Diện Kính cơ bản đã ở trên Kim Đan lục trọng.
Khuyển Thập Lang, Ưng Dương hưng phấn đến tìm Tô Kính.
Khuyển Thập Lang hỏi ngay:
- Thiếu gia có kế hoạch gì không không?
Tô Kính kinh ngạc hỏi lại:
- Kế hoạch gì?
- Phe địch đã xuất phát, chúng ta đập đầu đi!
- Thập Lang, ngươi ngốc sao? Lần trước có nhóm Vô Niệm bám giữ cường giả võ đạo nên chúng ta có cơ hội phá doanh chém giết, còn chết hai ngàn người, hiện tại xông tới thì khó khăn lắm bổ sung bốn ngàn tăng binh đều không người về. Không có hòa thượng già hỗ trợ, cường giả võ đạo chỉ một chiêu là diệt gọn nhóm chúng ta, nếu ngươi muốn xin chiến thì...
Khuyển Thập Lang lắc đầu nguầy nguậy:
- Ta chỉ nói vậy thôi thiếu gia, ta thật tình không thích đánh nhau.
Ưng Dương đồng ý cái nhìn của Khuyển Thập Lang, ngày gần đây gã tu luyện thành công nên muốn thử tay nghề. Phó Thanh Sơn truyền dạy khiến Ưng Dương khi cảnh giới chưa lên cao đã tăng sức chiến đấu gấp mấy lần.