Tô Kính nói với Tô Mộ:
- Ngươi xem, như thế nào?
- Tuyệt.
Tô Mộ nhìn thấy Kim Nguyên Tiên Đế kết quả như vậy, nàng bội phục Tô Kính. Tô Kính dùng ngón tay chỉ vào hòa thượng và nói:
- Ngươi tới đúng lúc, nên lưu lại thân xác thối tha này cho ta đi.
Hòa thượng vốn đang nhắm hai mắt, lúc này hắn mở mắt ra, đồng tử của hắn có màu vàng, trong đồng tử mang theo hoa sen sinh diệt.
- Không cần vội vả cự tuyệt.
Tô Kính thả người, hắn đi tới trước mặt hòa thượng kia, vươn tay ra đè lên đỉnh đầu hòa thượng. Hai cánh sau lưng hắn khép lại và bao phủ hắn và hòa thượng vào trong.
Bàn tay Tô Mộ đặt lên đỉnh đầu Kim Nguyên Tiên Đế, hỗn độn thần hỏa xâm nhập vào tử phủ đối phương, nàng trực tiếp khống chế Kim Nguyên Tiên Đế.
Thiên ma vũ dực tạo thành không gian, tay của Tô Kính vẫn còn đặt lên đầu hòa thượng
Hòa thượng mở miệng nói:
- Ngươi sẽ không sợ nhiễm nhân quả của ta?
Tô Kính bật cười, nói:
- Bản thể của ngươi tới ta sẽ sợ, phân thân của ngươi tới là đúng lúc.
Hắn nói lời này vui mừng vô hạn, sau đó hắn mở cánh chim ra, lại nhìn chung quanh, nơi này không còn là miếu thờ, nó đã hóa thành đạo quan.
Trên người Tô Kính có một kinh văn màu xanh bay ra, kết cấu trong đạo quan thay đổi hoàn toàn, một đạo tiên văn bay ra dung nhập vào trong kinh văn màu xanh.
Trong đồng tử màu vàng của hòa thượng hoa sen tiêu tan, hai mắt của hắn có huyết dịch màu vàng chảy ra ngoài, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói:
- Không có khả năng...
- Vẫn là câu cách ngôn, nhân vật phản diện tử vong trước rất thích nói không có khả năng, ta không tin những lời này. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, ta muốn mượn pháp tắc của ngươi thành tựu đại đạo của ta.
- Ngươi là ma đạo.
- Ta vốn chính là thiên ma.
Tô Kính nói, hắn trực tiếp phong bế miệng hòa thượng. Hắn thật không rõ chính mình tiến vào bẫy như thế nào, cả chùa miểu bị hắn cướp lấy và đồng hòa, vì cái gì lại biến thành đạo quan, tất cả pháp tắc đều biến thành tiên đạo pháp tắc.
Kinh văn màu xanh càng ngày càng lớn mạnh, một âm thanh vang lên sâu bên trong nội tâm Kim Nguyên Tiên Đế, tiết tấu đơn giản và nhanh, không ai biết hai người trao đổi cái gì, chỉ có rơi lệ đầy mặt.
- Hôm qua không phải hôm nay, đệ tử, thụ giáo.
Tô Kính buông tay xuất chưởng, hòa thượng kia đã rạp đầu xuống đất bái Tô Kính.
Trong hai mắt Kim Nguyên Tiên Đế còn có giãy dụa, Tô Mộ đang định động thủ, hòa thượng kia đã đứng dậy chắp tay trước ngực, hóa thành chưởng đao bổ lên cổ Kim Nguyên Tiên Đế, đầu lâu của Kim Nguyên Tiên Đế lăn trên mặt đất và tiến vào khe gạch.
Trong khe gạch có một hạt mầm xuất hiện, nước mắt hòa thượng rơi xuống, hạt mầm được uẩn dưỡng và sinh trưởng.
Tô Mộ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, chủ thần phân thân cũng có cảnh giới Tiên Đế nhưng bị Tô Kính độ hóa thành tiên!
Một đao vừa rồi chính là đạo pháp chưởng tâm đao nổi danh trong tiên đạo.
Trên người hòa thượng không còn khí tức phật môn, cái đầu trọc cugnx thay đổi.
Trên mặt Tô Kính vui mừng càng sâu, kết cục hoàn mỹ.
Nước mắt hòa thượng không ngừng chảy xuống đất, lực lượng trên người của hắn giảm bớt theo nước mắt rơi, Tô Mộ cũng nhìn ra ý đồ của Tô Kính, thủ pháp này vô cùng kỳ quái.
Nước mắt hòa thượng chảy vào trong hạt giống, qua mười giây sau đầu lâu Kim Nguyên Tiên Đế vỡ ra và biến thành đại thụ.
Thi thể Kim Nguyên Tiên Đế bị kinh vân màu xanh xuyên thấu cùng phân giải hòa vào trong đất, cả đạo quan nổ mạnh không ngớt.
Tô Kính há miệng phun ra hạt cát rực rỡ chui vào trong đại thụ che trời, đại thụ che trời lập tức hóa thành nhân sâm quả thụ, chung quanh đạo quan là núi nhưng trên núi có một tấm bảng, phía trên có ba chữ Ngũ Trang Quan.
- Ca?
Tô Mộ bắt lấy tay Tô Kính, cảm giác được Tô Kính suy yếu, hiện tại Tô Kính không có một chút lực lượng nào, hắn chỉ có thể chỉ chỉ vào nhân sâm quả thụ, nhân sâm quả thụ xuất hiện một quả trái cây.
Tô Kính há miệng nuốt trái cây vào trong bụng, lúc này mới vung tay áo mang Tô Mộ ra khỏi Ngũ Trang Quan.
Tô Mộ cảm giác mình vẫn còn trong mộng, trong Ngũ Trang Quan nàng không thể vận dụng bất cứ lực lượng gì. Chỗ đó tự thành thế giới, còn không phải hình thái vũ trụ, cũng không có tinh bích.
- Địa Tiên chi đạo có thể độ người.
Giọng nói của Tô Kính truyền ra trong thế giới, giọng nói này truyền khắp non sông, đều hóa thành chân thật, những nơi âm thanh đi qua có không biết bao nhiêu sinh linh ra đời, được âm thanh này chỉ dẫn và tu hành.
Một giây sau, nàng và Tô Kính cùng ra khỏi thiên ma kính, đồng thời đi ra còn có một viên cầu trong suốt trong tay Tô Kính.
Tô Mộ quan sát chăm chú, xác ngoài bản thân viên cầu không phải tinh bích, nó càng giống một tầng cửu thiên cương khí, có khí tức màu xanh lưu động không ngớt và vô cùng nồng đậm. Hạch tâm viên cầu là đại lục màu xanh, chung quanh có biển cả vờn quanh.
Nếu như có thể phóng đại bên trong, trên không đại lục hình vuông có mười mặt trời. Trong viên cầu cũng có ngôi sao vận chuyển qua lại, bên ngoài viên cầu có tinh hà màu sắc rực rỡ sinh ra và bao phủ viên cầu vào trong.
- Đây là cái gì?
Tô Mộ không nhận biết.
- Đây là ta Địa Tiên đại đạo biến thành thế giới, gọi là... Địa cầu đi.
- Địa cầu? Đúng là liên quan tới đất nha!
Tô Mộ lúc này thở ra một hơi, đây là Địa Tiên chứng đạo mà thành Địa Tiên khí, kết quả cái tên rất tầm thường.
- Đất mới tốt.
Tô Kính mỉm cười, địa cầu trong tay hắn biến mất không thấy.
- Ngươi đã chứng đạo, tại sao không có kiếp số hàng lâm?
- Đại đạo của ta là ngoài vũ trụ, vũ trụ pháp tắc không can thiệp được, không cách nào áp bách ta. Ta chính là vạn tiên chi vương, vô thượng thần chủ, tự tại thiên ma...
- Được rồi, chuyện khoác lác để sau đi, chúng nên trở về, hạm đội đang cố hết sức.
Tô Mộ nói.
- Trở về?
Tô Kính nói xong hai chữ này liền ngã xuống đất.
Tô Mộ bắt lấy tay Tô Kính, trong nội tâm yên ổn. Tô Kính không có trở ngại gì, chỉ tiêu hao quá lớn, ăn Nhân Sâm Quả chỉ chỉ làm hắn không bị thương mà thôi.
Bởi vì là chứng đạo tiêu hao hết bổn nguyên, muốn dùng Nhân Sâm Quả trên địa cầu khôi phục, đừng nói kỳ lân tiên đan gì đó, cho dù là Nhân Sâm Quả ở nơi nào cũng không thể ăn.
Chờ Tô Kính tự mình khôi phục là lúc đại đạo của hắn nguyên vẹn. Lúc này sợ nhất có ngoại ma quấy nhiễu. Tô Mộ dứt khoát thả tam giới yêu thần kỳ ra ngoài, nàng vẫn bảo hộ bên cạnh Tô Kính, nàng sẽ không đi nơi nào, hết sức chuyên chú chờ đợi Tô Kính tỉnh lại.