Trong minh quân của Tô Kính chỉ có cường giả mới sinh hoạt trường khì tại nơi này, sẽ không vượt qua một ngàn người, trong đó đại bộ phận là thân thể đặc thù, không sợ tĩnh mịch nguyên khí. Mà một số ít là đạt tới Kim Đan thất trọng.
Phật quốc to lớn như thế, dựa vào không tới một ngàn người là không thủ được, Tô Kính cũng không có khả năng triệu tập toàn bộ cường giả tới đây. Biện pháp tốt nhất chính là tạm thời chuyển thời không cổ tỉnh đi, sau đó có thể vơ vét tài phú mang ra khỏi Phật quốc. Phật quốc trân quý nhất chính là thế giới này, Tô Kính không cầm được thì người khác không cầm được, trừ phiTiên Đế trở lại mới có thể kéo Phật quốc đi.
Mọi người bắt đầu chia nhau hành động, đám người Tô Kính phái toàn bộ đạo binh ra ngoài thu thập tài phú. Tô Mộ thể hiện ưu thế của mình ra ngoài, nàng thả trăm vạn phù yêu đều là tiện tay luyện chế, tuổi thọ chỉ có dăm ba tháng, tài liệu cũng là lá bùa.
Thống soái phù yêu cường đại nhanh hơn những phù yêu bình thường rất nhiều.
Tô Kính bên này thanh lý Phật quốc, hoàng thành Hắc Man quốc, Lý Tín lúc này đang động sát thủ với Tố Nhân Long.
Tố Nhân Long ngẩng đầu nhìn, nói:
- Cẩm Tú Thiên La?
Lý Tín cười dữ tợn một tiếng, quạt xếp hóa thành hàng ngàn kiếm quang bao phủ Tố Nhân Long. Trong tay Tố Nhân Long cầm trường côn màu vàng đánh tan kiếm quang bay tớ.
Lý Tín nhíu mày. Mười ngón liên đạn, kia kiếm quang lóe ra. Muốn vượt qua trường côn, Tố Nhân Long cười cười, xoay người rời đi.
Đi vào cẩm tú Thiên La trước, Tố Nhân Long thân thể tựu biến mất, trực tiếp xuyên ra đi, cái kia một căn trường côn bành trướng, vừa được năm trượng dài hơn, vào đầu đánh tới hướng Lý Tín.
Lý Tín trợn mắt há hốc mồm, hắn không dám tin Cẩm Tú Thiên La của mình không thể làm gì được Tố Nhân Long.
Hắn muốn đi, nhưng nhiệm vụ không hoàn thành thì đi sao được? Không đi thì mình mất đi tung tích của Tố Nhân Long.
PHỐC!
Một cây trường thương đâm xuyên qua lưng Lý Tín tới trước ngực, mũi thương đục lỗ trên ngực. Lý Tín bổ nhào về phía trước, ngón tay của hắn che cái động máu tươi, chỉ lưu chút ít máu tươi.
Đột nhiên hắn quay đầu lại và nhìn thấy Tô Kính cầm Nghịch Lân Mâu trong tay và đứng ở trước mặt hắn.
- Ngươi! Ngươi không phải...
Lý Tín quá sợ hãi, thám tử trong minh quân nói rõ đám người Tô Kính rời đi toàn bộ, đi tới nơi thần bí thám hiểm. Tô Kính hiện đang trước mặt, trên người còn có lục đạo thần khí xuyên qua người hắn.
Lúc này hắn trọng thương, nội tâm của hắn lạnh như băng. Chẳng lẽ là thám tử kia bán đứng Lý gia?
- Cảm giác được không?
Tô Kính hỏi Lý Tín.
Lý Tín cúi đầu, nhìn thấy vết thương của mình có chân khí tan rả, khu vực còn không ngừng mở rộng.
- Ngũ Sắc Thần Quang!
- Đúng vậy a. Ngũ Sắc Thần Quang không đủ để giết chết ngươi, hắn có thể bắt tù binh. Thời gian của ta không nhiều lắm, ngươi tốt nhất mau chóng mở miệng, bởi vì ta không có kiên nhẫn.
Lý Tín không biết, đây là phân thân cảm khái, vừa động thủ thì tuổi thọ của hắn rút ngắn, cũng không sống mấy năm. Bạch Tử Thần sáng tạo hệ thống phân thân cũng có quyền tự chủ rất lớn, tính an toàn cũng không thấp, bởi vì phân thân không có khả năng tu hành, tuổi thọ không có biện pháp tăng lên.
- Ngươi là phân thân! Khục...
Lý Tín không dám tin tưởng, hắn ho ra máu. Lực phá hoại của Ngũ Sắc Thần Quang đủ lâu dài, cảnh giới của hắn trọng thương đã không có biện pháp tự động tiêu trừ.
- Bị phân thân đánh lén có phải biệt khuất hay không?
Tô Kính hiếu kỳ quan sát Lý Tín, muốn xem phản ứng của hắn.
Lý Tín cười thảm nói:
- Thua thì thua, ta không lời nào để nói, tuy bản thể của ngươi đừng nghĩ trở lại Thần Châu. Ha... Khục!
Lý Tín cố nén phun máu tươi, hắn nuốt xuống và nói:
- Ngươi muốn biết tại sao không? Ta chết cũng không sẽ nói cho ngươi biết, ngươi cứ thống khổ chờ đợi diệt vong đi.
Tô Kính biểu lộ rất kỳ quái, hắn nhìn Lý Tín nói:
- Bản thể chết mất không phải chuyện tốt sao? Ta sẽ tự do, về sau ta là thế tử Tiêu Dao Hầu, đương kim phò mã, tất cả của bản thể sẽ do ta kế thừa chứ có mất đâu?
Lý Tín cũng sững sờ, hắn căn bản không biết Tô Kính nói thế.
Tô Kính chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng rồi, ta phải cảm tạ ngươi giết bản thể nhưng ta vẫn phải giết chết ngươi, giết chết tất cả người Lý gia mọi người mới vui vẻ. Dù sao không có bản thể thì ta sẽ rất thất lạc.
Lý Tín tức cười, hắn trước khi đến đã nghĩ qua, hắn không nghĩ tới lại là tình huống như thế. Chính mình chết không ai biết, hơn nữa Tô Kính còn có phân thân.
Đối với Tô Kính mà nói đây là tai hoạ ngập đầu, đối với mình và Lý gia mà nói cũng là tai nạn. Nếu phân thân này nổi điên mang toàn bộ quân đội nhắm vào Lý gia, khi đó quân viễn chinh của Lý gia cơ bản không có tương lai gì.
- Hoặc là ta cho ngươi cơ hội, ngươi nói cho ta biết, Lý gia dám can đảm tới ám sát Tố Nhân Long tuyệt đối không chỉ là hành động đơn giản như thế, hành động tương quan là gì?
- Ta nói còn không phải chỉ có đường chết?
Lý Tín cười lạnh.
- Thật kỳ quái, ta lúc nào nói muốn giết chết ngươi? Ta vừa lúc ở luyện chế đạo binh, ngươi tố chất không tệ, về sau giúp ta tác chiến không có vấn đề chứ?
Tô Kính thoải mái nhàn nhã nhìn con mồi trước mặt nhưng trong lòng đã nóng như lửa đốt.
Hắn chỉ là phân thân, tuổi thọ chỉ có hai ba năm, Tô Kính không thể chết được, chết thì tất cả không có.
- Vừa lúc ta biết rõ biện pháp luyện chế vô vọng đạo binh, ngươi lại không quen với ta, ta khẳng định dùng phương thức kích thích nhất luyện chế ngươi, làm cho ngươi mỗi ngày troi qua trong tuyệt vọng.
Tô Kính nhăn mặt, lại nói:
- Ta phát hiện sau khi mất đi cảm ứng với bản thể thì xúc động không khống chế được, thực rất xin lỗi, ta không phải nhằm vào ngươi, xin ngươi tha thứ cho.
Tâm chí luyện khí sĩ rất khó dao động, loại thủ đoạn này đối phó người thường nhưng không có hiệu quả với Lý Tín. Bị luyện chế thành vô vọng đạo binh, nghe rất thê thảm, vấn đề là người Lý gia cơ bản là tên điên, điên cuồng đến mức tận cùng, ngươi không thể uy hiếp bọn họ.
- Xem ra ta hỏi rất dư thừa. Lý gia hành động đơn giản là đoạn tuyệt đường lui bản thể của ta.
Phân thân Tô Kính tỉnh táo địa nhìn Lý Tín, nói:
- Nhưng Lý gia sẽ không nghĩ tới Vô Ưu công chúa chết, Lý gia sẽ chôn cùng hay sao?