Tô Kính thương lượng với Tô Mộ một chút., hiện tại trong tay Tô Mộ còn lại không nhiều con khôi lỗi. Chỉ có mười hai con ở trong tay, còn lại không phải huấn luyện dùng hết, chính là ở lại trong di tích.
Một bộ những lá bùa này, chờ thời điểm công chúa Vô Ưu tới, tất nhiên còn có thể mang theo không ít qua. Nhưng trước mắt lại rất ít. Uy lực vẫn tính là cực lớn.
Cho nên Tô Kính muốn tập trung chế luyện một số khôi lỗi, sử dụng Long Xà Bát Cảnh Hồ, thực lực thấp điểm không có vấn đề gì. Quan trọng chính là muốn cho Tô Mộ có thể sử dụng không chút kiêng kỵ, không quan tâm tiêu hao.
Tô Kính có số lượng lá bùa không ít. Lúc này hắn cũng không để ý tới việc tiêu hao. Dù sao sau này, hắn cũng muốn mô phỏng tạo ra khôi lỗi với đẳng cấp cao hơn. Hiện tại coi như là tổn hao trong quá trình học tập.
Tô Kính và Tô Mộ đầu tiên là điều tức một khoảng thời gian. Ít nhiều cũng phải loại bỏ một ít đan độc rồi nói sau. Thông qua phương thức bình thường như vậy, mười thành đan độc, có thể giảm đi sáu bảy thành. Còn lại, cũng chỉ có thể dựa vào Thuần Dương Động Tiên Chân Kinh hoặc sử dụng mấy trăm năm thời gian từ từ loại bỏ dần.
Sau đó Tô Kính bắt đầu vẽ khôi lỗi giấy. Trên thực tế chính là lá bùa lớn một chút, có thể hóa thành khôi lỗi. Mộ Ngân Mâu và Đường Hà tự động lảng tránh. Cho dù bọn họ không tránh né, cũng nhìn không ra được ảo diệu gì.
Những tấm phù khôi lỗi giấy này sau khi vẽ xong, còn phải sử dụng Hỗn Nguyên Lô tiến thêm một bước luyện hóa. Bằng không căn bản không phù hợp yêu cầu sử dụng của Tô Mộ, uy lực cũng hạ thấp xuống cảnh giới Trúc Cơ, không có chút ý nghĩa nào.
Tô Kính ở nơi đó vẽ bùa, Đường Hà bắt đầu đến gần Tô Mộ.
- Y, ngươi bị đan độc lại không nhỏ. Không bằng, ta đưa ngươi một viên bảo bối.
Trong khi Đường Hà nói chuyện, trong tay nâng lên một viên đan dược, đặt ở trước mắt Tô Mộ.
Đan dược này có màu vàng ròng, tản ra mùi thơm ngát, là đan dược nổi danh của Đường gia, chuyên môn hóa giải đan độc, đeo ở trên người, tốc độ hóa giải đơn độc cũng tăng lên gấp mười lần.
Thứ này, Đường gia cũng không có nhiều lắm. Tỷ lệ luyện chế thành công cực thấp. Đường Hà có thể có một viên là cực hạn, lại muốn đưa cho Tô Mộ.
Tô Mộ bật cười, nói:
- Ta dám ăn nhiều đan dược như vậy, sẽ không sợ đan độc. Không ngại nói cho ngươi biết, ta là thân bán yêu, thọ nguyên lớn hơn nhiều so với người bình thường. Có khi là thời gian hóa giải đơn đan. Mặt khác, ta cũng có bí pháp giải độc. Không cần thứ này.
Tô Mộ nói một cách thản nhiên về viên giải độc đan này, khiến cho Đường Hà rất phiền muộn.
Hắn lấy vật ra, giống như hiến vật quý, Tô Mộ lại căn bản không để vào mắt. Đan dược của Đường gia thật sự không đáng giá sao? Giải độc đan này, trong gia tộc chẳng qua cũng chỉ có hơn mười viên mà thôi.
Viên này của Mình là tổ truyền. Bằng không lấy thân phận của mình, cũng không thể nắm giữ.
Đưa cho Tô Mộ, là hắn muốn Tô Mộ động tâm, muốn cùng Tô gia ký kết hôn ước. Tô Mộ xuất sắc, cho dù là thân bán yêu, hắn cũng không quan tâm.
Mộ Ngân Mâu nhìn thấu tâm tư của Đường Hà, nghĩ thầm. Đường Hà tuy rằng cũng đủ xuất sắc, nhưng Tô Mộ lại là nữ nhi của Tiêu Dao Hầu. Hiện tại lại là trưởng lão trên danh nghĩa Tô gia, địa vị có thể cao sánh bằng Tô Hà ở trong gia tộc.
Nếu như Tô Mộ vô tình đối với Đường Hà, Đường Hà sẽ không cơ hội gì. Chỉ là Đường Hà chưa chắc đã nhận thức được điểm ấy, Đường Hà ở trong gia tộc, cũng là tồn tại giống như trăng được sao vây quanh.
Nếu là bởi vì cái này, liên minh xảy ra vấn đề, lại chính là được một mất mười. Nghĩ tới đây, Mộ Ngân Mâu nói:
- Tô Mộ, giải độc đan này ở Đường gia cũng là thứ đặc biệt hiếm có.
Tô Mộ cười. Nàng cũng người thông minh, biết ý tứcủa Mộ Ngân Mâu là sợ mình không cho Đường Hà chút mặt mũi nào.
Chỉ là tâm tư Đường Hà thoáng động. Nàng cũng cảm giác được, tuyệt đối không thể đáp ứng Đường Hà bất kỳ vật gì. Nàng một lòng đều đặt ở trên người Tô Kính, lại không cho phép có người khác.
Nghĩ tới đây, Tô Mộ nhìn Đường Hà nói:
- Ta là trưởng lão Tô gia. Phụ thân ta là Tiêu Dao Hầu, có thứ gì không lấy được ra tay. Lễ vật như vậy có quý hơn nữa đối với ta mà nói, cũng không khác gì so với minh châu bình thường. Mọi người kết giao bằng hữu, cũng không cần lấy thứ này đến đây.
Đường Hà sửng sốt, lập tức cười nói:
- Là ta lỗ mãng.
Hắn thấy Tô Kính và Tô Mộ đều đơn dộc quấn thân, lấy giải độc đan của mình ra tất nhiên là muốn khiến Tô Mộ động lòng. Cho nến hắn mới mạo muội biếu tặng. Bây giờ nhìn lại, Tô Kính và Tô Mộ căn bản không có để ý tới đơn độc nkia.
Lúc này hắn mới hiểu rõ, phụ thân hai người kia là Tiêu Dao Hầu. Mình so với Tiêu Dao Hầu, vẫn còn kém quá xa.
Nếu như Tô Mộ cầm giải độc đan của mình, cho dù là không đáp ứng cái gì, cũng thiếu mình một ân tình thật lớn. Giải độc đan này đối với hai người bọn họ cũng không có tác dụng gì. Đây là lãng phí.
Chỉ có điều Đường Hà cũng không có buông tha, mà cùng Tô Mộ trò chuyện giết thì giờ.
Thái độ của hắn vẫn đặc biệt ôn hòa, nói chuyện cũng không nhanh không chậm. Ngoại trừ có chút kích động đưa giải độc đan ra, khiến cho người ta không tìm được cái lỗigì.
Tô Mộ cũng không tiện cái gì cũng không đáp. Chỉ là tính cách bản thân nàng lại không thích nói chuyện với người khác. Cho dù là thời điểm ở cùng với Tô Kính, cũng không có nói dông dài.
Cứ như vậy, Đường Hà nói hai ba mươi câu, Tô Mộ mới cí khả năng chỉ đáp lại một câu, thậm chí chỉ là gật đầu lắc đầu.
Tô Kính nhìn thấy tình cảnh đó ở trong mắt, cũng không để ở trong lòng. Nếu nói ghen, đó là không thể. Tâm tư của Tô Mộ thế nào, hắn hiểu rõ ràng hơn so người khác. Đừng nói là Đường Hà tài giỏi đẹp trai như vậy, cho dù là hoàng đế bệ hạ cũng không thể nào khiến Tô Mộ động tâm.
Đường Hà người này, hoàng gia vẫn có hồ sơ ghi lại. Trong Sở quân tình cũng có án tử của hắn.
Người này có thể nói là thủ đoạn độc ác, nhưng trên chuyện lớn, cũng không cấp tiến. Chỉ có sau khi hắn đã quyết định, mới có thể thể hiện ra phong cách hung tàn.
Bình thường, Đường Hà người này có thể nói là đối đãi lưu loát thành thói quen. Ở Đường gia, hắn coi như là đặc biệt nổi danh, nhưng chưa từng có ác danh gì. Huynh đệ cùng tộc đều nói về hắn với một chữ tốt.