Đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên Phù Không chiến hạm. Cấp bậc của thứ này có thể so sánh được với phi chu của luyện khí sĩ, vấn đề là giá tiền là một cái trên trời một cái dưới đất. Một cái phi chu có thể chế tạo ra mấy trăm thứ này. Mà Phi chu, cả Phá Thiên môn cũng mới chỉ có ba cái. Mà Lôi Điểu hạm của đối phương thì sao chứ?
Thứ này, lại dùng để chở quân đội lên tiền tuyến a!
Lôi Điểu hạm mang theo Long Ngạo Nguyệt đi thẳng tới trung quân của Tô Kính. Sau khi tới khoảng cách ba dặm trong quân thì mới hạ xuống. Sau đó lại có chiến xa đem Long Ngạo Nguyệt mang đến bên cạnh Tô Kính.
Phong Ma tương được người ta đưa cho Tô Kính trước, Tô Kính trực tiếp mở ra, nhìn Thông tấn bàn của Ngư Nhân đế quốc ở bên trong một chút.
Bên trên Thông tấn bàn màu bạc có thần văn chi chít. Dưới quan tinh thuật của Tô Kính cũng không có quá nhiều bí mật lộ ra. Thứ này tương tự như thứ phát tin trên địa cầu, chỉ bất quá lại càng thêm phức tạp, tính giữ bí mật càng mạnh hơn, hơn nữa lại còn có công năng tự hủy.
Trang bị tự hủy này vô cùng kín đáo, bình thường sẽ không khởi động. Mà khi khởi động sẽ tạo ra một dòng xoáy nguyên khí mạnh mẽ, tạo thành không gian tọa tiêu. Này tọa độ không gian, căn bản sẽ không có cách nào dùng đạo thuật để tiêu trừ được. Như vậy sẽ bị Ngư Nhân đế quốc cảm ứng được trong nháy mắt.
Long Ngạo Nguyệt vẫn xem thường Ngư Nhân đế quốc. Bởi vì cho dù nàng có mang thứ này về thì tác dụng cũng không lớn. Không cẩn thận còn có thể hại nàng một lần.
Tốc độ tiến công của quân đội rất chậm, Long Ngạo Nguyệt cũng không dám lớn lối, cho nên dứt khoát đi bộ, chạy tới trước chiến xa của Tô Kính.
Có thân binh của Tô Kính cùng đi, cho nên Long Ngạo Nguyệt cũng không có cách nào trao đổi được. Vị thân binh này cũng không phải là luyện khí sĩ, song phương nói chuyện không thông. Bởi vì cho dù là luyện khí sĩ thì ít nhất cũng phải có cảnh giới Trúc Cơ thì mới có thể thuần thục nắm giữ được ngôn ngữ phù văn. Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ câu thông với luyện khí sĩ thế giới khác là một chuyện cực kỳ phí sức.
Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, trong lòng vô cùng rung động. Bởi vì dọc theo đường đi, trong mắt nàng đều là luyện khí sĩ như Lâm Tạ Hồng vậy, cũng không có nhìn thấy binh lính bình thường. Sau khi tiến vào trong quân của Tô Kính thì nàng mới phát hiện ra, trên người những binh lính này, trang bị khôi giáp vũ khí, cho dù là đặt ở Phá Thiên môn cũng không phải tất cả luyện khí sĩ đều có thể được trang bị.
Phá Thiên môn có động thiên, vấn đề là dù có sảng xuất ở bên trong động thiên thì cũng chỉ là đủ để cho cường giả sử dụng mà thôi. Luyện khí sĩ bình thường còn không giàu có bằng đại gia tộc và Đạo cung ở trong Đông Tần a.
Nàng có chút không nhịn được mà lưu chuyển chân khí để quan sát những binh lính này. Thế nhưng sau khi quan sát nàng lại bị đả kích thêm. Bởi vì trên người những binh lính này đều đeo phù chú, hơn nữa còn là loại có thể chứa đựng rất lâu, có thể tùy thời kích phát.
Quả nhiên phù lục chi thuật của Đông Tần đế quốc so với Đại Thánh sơn còn cường đại hơn nhiều. Khi môn chủ nói như vậy nàng cũng không quá tin tưởng.
Binh lính bình thường cũng được trang bị như vậy sao?
Còn nữa, những chiến xa kia, không ngờ lại là do Khôi Lỗi chịu tải! Những Khôi Lỗi kia, trời ơi, đều là loại hình Khôi Lỗi chiến đấu. Thứ này khổng lồ như thế, vũ khí cầm trong tay cũng rất lớn. Trận pháp ở trên chiến xa cũng có thể đối mặt được với cường giả Kim Đan mà không có chịu thiệt.
Trên chiến xa, không ngờ lại là tổ hợp giữa luyện khí sĩ và võ giả cường đại!
Tổ hợp như vậy, lực sát thương sẽ rấ tlaf kinh người. Trên xe lại còn có dị không gian nữa?
Long Ngạo Nguyệt đã hoàn toàn chết lặng, mặc dù dị không gian ở trên chiến xa đơn giản, thế nhưng lại vô cùng ổn định. Chuyện này cũng không giấu được nàng. Nếu như những dị không gian này ổn định mà nói, như vậy có thể lưu trữ một lượng lớn vũ khí, vật liệu.
Cho nên chi quân đội này tương đối đáng sợ.
Chờ một chút, dường như những khôi giáp kia đều là nguyên bộ! Trong nguyên bộ có thể cảm ứng với nhau, có thể tạo thành trận pháp đặc thù. Chẳng lẽ đây là võ kỹ chiến trận trong truyền thuyết hay sao?
Ở Đại Thánh sơn, võ kỹ chiến trận chỉ có một môn phái nắm giữ, phương pháp tu luyện cực kỳ đặc thù. Mà môn phái kia dựa vào kỹ xảo chiến trận này cho nên mới thu được một khối phúc địa.
Mà chi quân đội này lại đem kỹ xảo chiến trận phổ biến thông dụng vào trong quân đoàn số lượng trên trăm vạn.
Không trách được lại dám khai chiến với Tà Thần quốc độ. Cả Đông Tần, nếu như binh lính có được một nửa thực lực như vậy, đụng một cái là một hai ngàn vạn mà nói, như vậy muốn san bằng một hai quốc độ cũng không thành vấn đề. Nếu như vật liệu đầy đủ, từ từ đánh, sớm muộn gì cũng có thể hoàn toàn đánh hạ được Tà Thần quốc độ.
Chỉ là dường như số lượng cường giả trong quân đối phương hơi thiếu một chút a?
Phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một ngàn Ác Ma nữ quan, còn có thân vệ Yêu tộc của Tô Kính, Bạch Hổ trọng kỵ... Lúc này Long Ngạo Nguyệt lập tức hiểu rõ, là nàng nghĩ nhiều.
Phá Thiên môn cũng không có hơn ngàn cường giả Kim Đan, bởi vì năng lực chịu tải của động thiên có hạn. Cho nên luyện khí sĩ tu hành ở bên ngoài động thiên sẽ có tốc độ tu hành kém xa bên trong.
Chờ sau khi Long Ngạo Nguyệt nhìn thấy Tô Kính thì khí diễm đã sớm tiêu tán toàn bộ. Nàng được mời lên trên chiến xa, trong chiến xa trên thực tế chính là không gian Thần Mộc hạm. Lúc này Long Ngạo Nguyệt đã hoàn toàn chết lặng.
Ở trước mặt Tô Kính, nàng thi lễ thật sâu. Mở miệng gọi Tô Kính một tiếng chân nhân.
Tô Kính và Vô Ưu công chúa ngồi thẳng, cũng không đáp lễ, chỉ là để cho Long Ngạo Nguyệt ngồi xuống ở trước mặt mình mà thôi. Lúc này lại có thân binh dâng trà, Tô Kính mở miệng nói:
- Chuyện của ngươi ta đã biết. Ta muốn biết, môn phái ở trong Đại Thánh sơn là cùng nhau thủ sơn, hay là riêng lẻ tự chiến. Nếu như giữa chúng ta tạo thành một loại quan hệ đồng minh, như vậy có thể tạo thành quan hệ xung đột với môn phái khác hya không?
Tô Kính lập tức hỏi một vấn đề mấu chốt. Bởi vì Phá Thiên môn chỉ là một môn phái bài danh thứ bảy mươi hai, thoạt nhìn thì rất mạnh, thế nhưng ở bên trên bọn họ còn có bảy mươi mốt thế lực nữa a. Nếu như Phá Thiên môn và bảy mươi mốt môn phái kia có hiềm khích, như vậy còn không bằng không liên kết thì hơn.