Tô Kính hỏi.
- Xem ngươi ý định xử lý như thế nào, thế giới này nằm trong tay các ngươi.
- Ngươi biết Trần Đường thiền sư không?
Tô Kính hỏi.
- Biết, hắn cũng bị giáng chức xuống, không sợ Phật.
Tô Kính gật đầu, xem ra phật đà bị thành Thiên Phật giáng chức đều có điểm cổ quái.
- Sơn Khâu là hài tử của hắn.
Thị Ngạn nói một câu làm Tô Kính bật cười. Phật đà cũng sinh hậu đại sao?
Vẻ mặt Sơn Khâu giận dữ, hắn bất mãn khi hai người Tô Kính cười như thế. Thị Ngạn hòa thượng nói:
- Phật đà sinh con trên thực tế là ý niệm phân chia ra, năm đó Trần Đường bị xa lánh ám toán, trên tu hành xảy ra vấn đề, sau khi sinh Sơn Khâu xong, hắn đã bị giáng chức ra khỏi thành Thiên Phật.
Tô Kính nói:
- Nhìn thì các ngươi đang bị áp chế cảnh giới, trên thực tế thọ nguyên đã xói mòn, bởi vì số lượng xói mòn quá ít, các ngươi mới không có chú ý sao?
- Không sai, dựa theo tốc độ xói mòn như thế, cho dù tới ngày thế giới này hủy diệt ta cũng không già yếu.
Thị Ngạn thành thật trả lời.
- Thành Thiên Phật cướp lấy số mệnh của thế giới Bỉ Phương, bọn chúng muốn đi ra ngoài sao?
Bỗng nhiên Tô Mộ hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Tô Kính cũng nghĩ thông, hắn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hắn nói với Thị Ngạn hòa thượng:
- Trong bảy mươi hai phật đà thành Thiên Phật chỉ sợ đã có kẻ ma hóa. Bọn họ muốn thoát khỏi thế giới Bỉ Phương, thế giới Bỉ Phương không tính là viên mãn, bọn họ ở lại thế giới này không cách nào đạt tới vĩnh sinh.
- Càng tiến một bước sao? Là mọi người muốn ah.
Thị Ngạn hòa thượng không có biểu lộ tức giận, hắn cảm thấy rất tự nhiên.
- Đợi thành Thiên Phật rời khỏi Bỉ Phương chính là lúc các ngươi phải tử vong.
- Chuyện này cũng không có gì.
Thị Ngạn hòa thượng lộ ra thân thể cao ngắt, hắn nghiêm mặt nói với Tô Kính:
- Đây là kiếp số, ngươi cũng là ma đầu.
- Nhận ra không?
Tô Mộ lấy ra một viên xá lợi giao cho Thị Ngạn hòa thượng.
- Trần Đường... Hắn đã bị các ngươi giết?
Thị Ngạn hòa thượng nhìn hai người, đã chuẩn bị động thủ..
- Còn sống.
Tô Mộ vươn tay thu hồi xá lợi, lại lấy ma thần xá lợi, nói:
- Ni cô đúng là thú vị, xuất thân cửu tử ma mẫu đấy.
Thị Ngạn hòa thượng nắm lấy xá lợi, biết rõ Tô Mộ nói đúng, đây là ma đầu biến thành, tại sao ma đầu lại biến thành xá lợi?
- Thế giới Bỉ Phương, chúng ta gọi là Vị Lai Phật quốc. Các ngươi đều là ngẫu nhiên lại tới đây vì muốn tồn tại vĩnh sinh bất diệt. Bảy mươi hai phật đà thành Thiên Phật cũng biết rõ điểm này, cho nên muốn nhảy ra ngoài, bọn họ không muốn vĩnh sinh, mà là tự do.
- Ta là con rối?
Thị Ngạn hòa thượng cười lạnh.
- Đúng, chỉ có điều không có dẫn dắt. Phật tổ năm đó làm tất cả mọi thứ cũng không cách nào tiếp tục nắm chắc vận mệnh của Vị Lai Phật quốc. Các ngươi... Đã bị vứt bỏ.
- Thật sự là đau lòng ah.
Thị Ngạn hòa thượng cười lạnh nói:
- Như vậy các ngươi ý định cứu vớt ta hay sao?
- Giết là tốt nhất.
Tô Kính nói:
- Chúng ta cực thiếu xá lợi.
Sơn Khâu hòa thượng đứng phía sau giơ hàng ma xử lên, Thị Ngạn hòa thượng giơ tay, nói:
- Tuy ta không phải đối thủ, các ngươi muốn luyện hóa ta cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Đúng vậy, ta giết ngươi, ngươi còn có thể phục sinh, đây là điểm làm ta khó hiểu.
Tô Kính nói:
- Ta không động thủ là cảm thấy việc này không hợp lý, ta giết Trần Đường mấy lần, mỗi lần đều có thể luyện ra xá lợi. Nếu như ta không có giết hắn, có lẽ không có xá lợi, sau khi giết qua một lần, lần thứ hai cũng có thể không có xá lợi.
- Ngươi luyện ra xá lợi là pháp tắc của thế giới này.
Thị Ngạn hòa thượng nói.
- Cho nên còn phải đi con đường khác, chúng ta chỉ cần rời khỏi thế giới này, không ngừng luyện hóa thế giới Bỉ Phương cũng có thể đạt được vô số xá lợi, không cần ở giết các ngươi tại nơi này. Thế giới Bỉ Phương không tồn tại, các ngươi cũng biến mất.
- Nếu các ngươi không thể rời đi thì sao?
Thị Ngạn hòa thượng hỏi.
- Chúng ta có thể đi vào, đương nhiên có thể rời đi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thành Lâm Uyên còn cường đại hơn tinh bích thế giới Bỉ Phương sao?
Tô Kính cười đến mức thất thố, Thị Ngạn hòa thượng không nói được lời nào.
Phật khí nói cho cùng chỉ có vài phần bộ dáng của tinh bích hình thức ban đầu, so với tinh bích thế giới Bỉ Phương chẳng khác gì đom đóm so với nhật nguyệt.
- Nếu như ngươi chịu giúp ta nắm giữ thành Thiên Phật, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi vực sâu.
Tô Kính nói.
- Vì cái gì?
- Ta cần vực sâu, một phương diện khác là thế giới khế ước giả, ta muốn đánh nơi này.
Tô Kính nghiêm túc lên tiếng.
- Ngươi nói ngươi cần xá lợi, cần bao nhiêu?
- Muội muội ta cần chín ngàn, hiện tại cần một trăm viên là được.
- Muốn thành Lâm Uyên, ngươi còn mơ tưởng sao?
- Thế giới Bỉ Phương nằm trong tay của ta, tại sao ta lại câu nệ tiểu thành thị chứ? Đại sư, các ngươi muốn sống sót, biện pháp tốt nhất là giúp ta luyện hóa thành Thiên Phật, sau đó các ngươi di chuyển vào trong vũ trụ. Trong thế giới này sớm muộn gì cũng xong đời.
Tô Kính buồn cười nói một câu.
- Vậy tại sao các ngươi nói cần tới chín ngàn?
- Ta sợ tinh luyện nhiều làm đẳng cấp thế giới hạ xuống, thế giới này có chỗ hữu dụng với ta.
Thị Ngạn hòa thượng không nói, Tô Kính nói:
- Ngươi từ từ suy nghĩ, ban đêm đã sắp tới rồi, có lẽ khế ước giả sắp xuất hiện, nếu tiếp tục ở lại nơi này, ngươi sẽ không trở lại thành Thiên Phật.
Hắn và Tô Mộ đứng lên và đi ra ngoài, thiện phòng này còn cường đại hơn Trần Đường, đáng tiếc hắn và Tô Mộ đã thích ứng, nếu lại đánh nhau, Thị Ngạn hòa thượng đã không phải đối thủ của bọn họ.
Hai người rời khỏi thiện phòng và dạo chơi trong tự viện, cảnh sắc ngược lại không tệ, có vài phần hương vị điên đảo thiên cơ, gần như muốn tự thành thế giới. Phật khí này rất cường đại, không gian trong đó còn tinh diệu hơn so với đạo môn.
Trong thiện phòng, Sơn Khâu hòa thượng nhìn Thị Ngạn, nói:
- Sư phó, hai ma đầu kia...
- Bọn họ nói là thật.
Thị Ngạn hòa thượng cắt lời Sơn Khâu, nói:
- Trong thành Thiên Phật đã quần ma loạn vũ. Bọn họ phải rời khỏi thế giới này và đạt được tự do, nhưng cái giá lớn là sinh linh bên ngoài thành Thiên Phật đều phải diệt vong.
- Tại sao ngươi biểu lộ như thế? Người không hợp tâm ý của bọn họ đã bị đuổi ra khỏi thành Thiên Phật. Chúng ta bây giờ chỉ có thân thể phàm nhân, còn có thể làm cái gì sao? Hai người này là ma kiếp, cũng là đạo môn tiên nhân, khẳng định đã có cảnh giới vô thượng, nếu không cũng không có khả năng tiến vào Bỉ Phương.