Một côn này của Đường Hà còn chưa có dung hợp lực lượng của đạo binh, thế nhưng cũng đã đủ để giết chết được tên thiên sứ này rồi. Đừng nói là tên Đọa Lạc Thiên Sứ này, cho dù là cường giả Kim Đan tứ trọng chân chính tới đây thì cũng sẽ bị một côn này đánh chết.
Bên trong một côn này ẩn chứa pháp tắc thiên địa, là thứ mà cường giả Kim Đan thất trọng thuần túy mới có. Cảnh giới của Đường Hà còn chưa tới, thế nhưng côn pháp và lĩnh vực lại có thể tổ hợp lại một cách tự nhiên với lực lượng, cho nên mới có thể đạt đến hiệu quả như vậy.
Nếu đơn thuần tính toán lực lượng mà nói, hiệu quả công kích mà trường côn kia tạo thành, ở trong minh quân cũng chỉ có Tô Mộ là có thể dựa vào lực lượng để ngăn cản. Tô Kính chỉ có thể dựa vào đạo thuật để giảm bớt lực lượng, hoặc là dứt khoát chạy trốn mà thôi. Dù sao một côn này cũng không trói buộc được hắn.
Đọa Lạc Thiên Sứ muốn dựa vào trường thương đã ma hóa của hắn để kháng cự lại một côn này, đáng tiếc lại không khác châu chấu đá xe.
Rống!
Mộ Ngân Mâu thấy Đường Hà đã đắc thủ, hắn gầm lên một tiếng, thân thể một lần nữa bành trướng, cao tới mười hai trượng. Nếu như đổi lại là đơn vị đo lường ở trên Địa Cầu, ước chừng chính là ba mươi mét.
Sau đó Mộ Ngân Mâu vung tay lên. Lập tức bắt lấy tên Đọa Lạc Thiên Sứ đang cố gắng công kích nàng, lại dùng sức bóp một cái. Khôi giáp của Đọa Lạc Thiên Sứ tức thì bị bóp nát, huyết nhục từ bên trong khe hở khôi giáp tràn ra bên ngoài.
Một màn này, so sánh với một côn của Đường Hà mà nói, còn làm cho người ta rung động hơn rất nhiều.
Lực lượng tuyệt đối, tốc độ tuyệt đối, còn có phán đoán chuẩn xác. Một trảo này của Mộ Ngân Mâu hoàn toàn là dựa vào thiên phú của Yêu tộc.
Quả thực là vô địch a!
Bản thân Yêu tộc đã am hiểu cận thân vận lộn. Mà Mộ Ngân Mâu đã giác tỉnh, vừa rồi là một loại thiên phú chiến đấu của nàng. Sẽ ở trên cơ sở thực lực vốn có của nàng làm cho thực lực tăng lên gấp mấy lần.
Một trảo này, nếu muốn tránh né, nhất định cảnh giới phải có thể so sánh được với Mộ Ngân Mâu thì mới có thể làm được. Một khi cảnh giới không bằng nàng, chỉ trong một trảo nhất định sẽ mất mạng.
Trên mặt của Cơ Vô Song cũng đã bắt đầu có mồ hôi, khi nàng đầu nhập vào Tô Kính thì đám người Tô Kính còn không phải là đối thủ của nàng. Thế nhưng bây giờ thì sao chứ? Ba người các nàng vây công một Đọa Lạc Thiên Sứ, thế nhưng đám người Tô Kính lại hoàn thành chiến đấu trước các nàng một bước.
Mà bây giờ nàng còn chưa có làm cho tên Đọa Lạc Thiên Sứ kia bị thương một chút nào. Điều này làm cho nàng rất là căm tức. Thân là luyện khí sĩ. Nàng cũng biết nguyên nhân của mình, đó là bởi vì nàng không phải là thổ dân trong Thần Châu, đối với quy tắc của phương thế giới này cũng không đủ thấu triệt. Nói cách khác, cảnh giới Kim Đan của nàng có chút phù phiếm.
Cho nên Tô Kính mới ra lệnh cho nàng, không được tăng lên cảnh giới, phải một lần nữa làm vững căn cơ. Chuyện này là vì muốn tốt cho nàng, vấn đề là, hiện tại nếu như một lần nữa củng cố căn cơ, đào tạo cảnh giới mà nói. Như vậy tốc độ sẽ rất là chậm.
Xử lý xong tên Đọa Lạc Thiên Sứ này, nhất định bản thân nàng sẽ được pháp tắc thiên đạo khen thưởng, khi đó, tu hành cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Cơ Vô Song cắn răng, Tử Kim lôi luân dưới chân bắn ra tiếng vang kinh khủng, sau đó một đầu của nàng đã đụng vào ngực của Đọa Lạc Thiên Sứ. An và Lưu Bạch sợ hết hồn, bởi vì trình độ thân thể cường hãn của Đọa Lạc Thiên Sứ như thế nào, bọn họ cũng biết rất rõ.
Nhanh chóng công kích, đánh lên căn bản cũng không có phản ứng, công kích cường hãn đánh vào, lại bởi vì nguyên nhân tốc độ cho nên sẽ không đánh được tới thân thể
của tên Đọa Lạc Thiên Sứ này.
Cơ Vô Song xông lên, chẳng lẽ muốn tự mình ăn thiệt thòi hay sao!
Cơ Vô Song cắn răng, thân thể nhăn nhó lại một cách quỷ dị, hai chân hướng về phía trước, khóa trái cánh của tên Thiên sứ sa đọa. Cả người đều cuốn lên trên người của đối phương.
Nàng vừa mới lên tiếng thì đã phun ra một đạo quang mang màu xanh.
Tô Kính ngạc nhiên, người này sao lại ẩn giấu thủ đoạn sâu như vậy cơ chứ?
Không đúng!
Lần này Cơ Vô Song quá độc ác, chẳng lẽ muốn tán công hay sao!
Mặc dù Tô Kính biết Cơ Vô Song muốn thành tiên, nhất định phải tán đi thành quả tu hành trước đó. Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, người này lại bỗng nhiên trở nên quả quyết như thế.
Thứ từ trong miệng Cơ Vô Song phun ra chính là Kích Quang phù văn. Hơn nữa trong Kích Quang phù văn này không chỉ là phù văn thống khổ, mà còn có một loại phù văn càng thêm huyền ảo. Thứ này Tô Kính chỉ có thể phân tích ra một chút đại khái mà thôi.
Đạo tia sáng này phun lên trên mặt của Đọa Lạc Thiên Sứ. Đôi cánh của tên Thiên Sứ sa đọa muốn vung vẩy để bảo vệ mình, thế nhưng đã bị hai chân của Cơ Vô Song khóa lại.
Đôi cánh điên cuồng vung vẩy, xương đùi của Cơ Vô Song phát ra tiếng ken két. Sau đó gương mặt của tên Đọa Lạc Thiên Sứ kia bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như từ từ không tồn tại ở trên thế giới này vậy.
Cơ Vô Song vốn đã cường hãn ngang với Đọa Lạc Thiên Sứ. Nàng đánh không lại là bởi vì nguyên nhân tương khắc. Hiện tại Cơ Vô Song đã liều mạng, đem một thân công lực của mình phun ra, tạo thành một lần công kích cường đại nhất từ trước tới nay của nàng.
Đầu của Đọa Lạc Thiên Sứ kia cũng từ từ biến mất, ngay sau đó chính là lồng ngực, đôi cánh chim, eo.
An và Lưu Bạch có chút hoảng sợ bay đi, sợ bị lực lượng này làm ảnh hưởng đến. Cơ Vô Song hung hăng cười lớn, miệng tiếp tục phun ra một ngụm quang mang màu xanh. Nàng muốn nghiền ép bản thân mình đến cực hạn.
Oanh!
Trong không trung, một đạo kiếp lôi không có một chút dấu hiệu báo trước nào xuất hiện, đánh vào trong thân thể của Cơ Vô Song.
Tô Kính có chút kinh hãi, ngay sau đó hắn đã nhìn thấy sắc mặt của Cơ Vô Song trở nên hồng nhuận, người mềm nhũn rồi bắt đầu rơi xuống mặt đất. Mà tên Đọa Lạc Thiên Sứ kia thì hiện tại cũng chỉ còn lại có một đôi chân, đã sớm bị mất mạng rồi.
Tốc độ rơi xuống đất của Cơ Vô Song cực nhanh, bất quá chung quanh có nhiều cường giả Kim Đan như vậy, chắc chắn sẽ không để cho nàng bị ngã chết.