Trên chiến xa của hắn chỉ có một cỗ là có thể tùy thời gia nhập vào trong chiến đấu. Trên hai tòa Thông Thiên Tháp đều có bốn cỗ. Trên Địa Ngục tam đảo thì để lại hai cỗ, chủ yếu là để phòng ngự Phù Sơn chi thành. Trên Kim Ngọc Phù Đồ có bốn cỗ là phòng bị hạm đội cường đại.
Cho nên theo minh quân rời đi có chín cỗ Ngũ Hành đại pháo. Nếu như toàn bộ đều đánh ra một vòng mà nói, cũng không có cách nào tiêu diệt được tất cả địch nhân. Ngũ Hành đại pháo điên cuồng công kích về phía địch nhân dày đặc, ngay cả Tô Kính thậm chí còn có thể nghe được vô số oán khí linh hồn tràn ngập. Không ngừng tru khóc ở trên chiến trường.
Ở trên phương diện lực lượng, song phương chênh lệch không lớn. Quân lực của Hắc Mạn đế quốc, thậm chí còn đã vượt qua minh quân của Tô Kính. Nhưng mà trang bị lại có chênh lệch, trực tiếp dẫn tới kế hoạch của Hắc Mạn đế quốc sụp đổ.
Nếu như Hắc Mạn đế quốc dựa theo kế hoạch, đại quân điên cuồng công kích về phía Thải thạch thành. Ngũ Hành đại pháo của Tô Kính cũng không có tạo thành được công dụng lớn như vậy.
Đã lâu rồi Tô Kính không có tác chiến ở trên loại bình nguyên khổng lồ này. Hắn lại một lần nữa cảm nhận được uy lực của vũ khí sát thương quy mô lớn. Thế nhưng trong lòng hắn lại không có bao nhiêu vui mừng. Đây không phải là chiến tranh, đây chính là tru diệt. a
Bất quá, cũng may người chết không phải là binh lính của mình. Cho nên tâm tình của Tô Kính cũng không coi là quá xấu. Hắn ném mạnh Bạch Hổ Thương Kỳ ra ngoài. Bạch Hổ Thương Kỳ ở trên chiến trường phi hành nhanh như một tia chớp. Những nơi nó đi qua lập tức tạo thành một chỗ trống có đường kính mấy chục trượng. Các linh hồn trong phạm vi này đều bị Bạch Hổ Thương Kỳ hấp thu vào bên trong.
Đổi lại là trang bị khác thì cũng không thể nào thu nạp linh hồn được như vậy. Trong bốn vạn lẻ một Bạch Hổ Thương Kỳ thì mới có một Bạch Hổ Thần Binh a. Thế nhưng nó lại có nhu cầu cấp bách tấn cấp. Mà muốn làm như vậy cũng cần phải cắn nuốt một lượng lớn linh hồn.
Chuyện này đối với việc Bạch Hổ thần binh tấn cấp rất có lợi. Chỉ là làm như vậy sẽ khiến cho Bạch Hổ thần binh rơi vào ngủ say. Bạch Hổ Thương Kỳ cơ hồ không thể nào dùng vào trong chiến đấu với cường giả a.
Lúc này Vô Ưu công chúa lại có cảm ứng. Phụ thân của nàng đang tấn công Võ Thần Thần quốc rồi!
Võ Thần là thần linh so với Quang Minh thần còn cường đại hơn. Từ lúc nào phụ thân đã có loại năng lực này rồi chứ? Chỉ là nếu như quấy rầy mà nói, Võ Thần sẽ không rảnh để bậm tới chiến đấu ở nơi này.
Khởi xướng thần chiến, chuẩn bị đã được mấy tháng, làm sao có thể bỗng nhiên không quan tâm tới Hắc Mạn đế quốc cơ chứ?
Mặc dù còn có thần lực bàng bạc từ những thần miếu đang di chuyển kia tràn ra ngoài, tạo thành quang mang bảy màu bao phủ chân trời. Thế nhưng đây cũng không phải là quang mang của Võ Thần, mà là lực lượng do thần linh tay sai của Võ Thần đánh ra.
Hai chuyện này có ý nghĩ hoàn toàn bất đồng. Thần lực của thần linh tay sai có hạn, ở trong thế giới này phải chịu rất nhiều hạn chế, không có cách nào đột phá được cực hạn. Cho nên những Thần Miếu đang di chuyển kia mới có tốc độ chậm chạp như vậy.
Chín cỗ Ngũ Hành đại pháo của Tô Kính, tám cỗ đã bắn xong, tiến vào thời kỳ làm lạnh dài. Một cỗ Ngũ Hành đại pháo còn lại dùng để đề phòng ngoài ý muốn xảy ra. Tô Kính không muốn sử dụng cỗ Ngũ Hành đại pháo này. Bởi vì cỗ Ngũ Hành đại pháo này của hắn có thể liên tục bắn ra hai lần, uy lực công kích cũng không giống như những cỗ còn lại.
Lúc cần thiết, một khi thần miếu xuất hiện sơ hở, Ngũ Hành đại pháo có thể lập tức công kích tới. Chỉ cần phá hỏng một Thần Miếu ở trong đó, kế hoạch của địch nhân sẽ không có cách nào hoàn thành được.
Chỉ có đợt sát thương thứ nhất là khổng lồ nhất. Tám lần luân phiên công kích, uy lực của mỗi một lần đều nhỏ hơn so với lần trước. Vô Ưu công chúa phát hiện ra, chiến xa còn sót lại của địch nhân đều được Thần Miếu chỉ huy, có thể nhanh chóng điều động hành động của quân đội. Những binh sĩ của Hắc Mạn đế quốc kia sẽ căn cứ vào mệnh lệnh ở phía trên mà không chút do dự tiến lên, thậm chí còn không cần phải quan tâm tới công kích ở phía sau.
Tám lần luân phiên công kích, chủ yếu là tạo thành rất nhiều thương binh. Mà số lượng Kim Chúc phong bạo trong không trung có hạn, không có biện pháp mở rộng chiến quả. Nếu như Kim Chúc phong bạo có thể vô hạn mà nói...
Vô Ưu công chúa khẽ lắc đầu, đây là chuyện không thực tế a. Nàng nhanh chóng câu thông với Tô Kính, lại nói:
- Có cần phản kích về hay không?
- Không cần, nàng chuẩn bị chi viện cho đám người Đường Hà, củng cố vững chắc trận tuyến, để một mình ta đuổi giết là được rồi.
Tô Kính thúc dục Ngão Thiết Thú, ở trên chiến trường đuổi theo địch nhân thương binh. Đồng thời tiếp tục thi triển ra kỹ năng chiến trận của binh gia, mỗi một đao cắt qua đều có hơn hai ngàn người bị mất mạng.
Thoạt nhìn có Ngũ Hành đại pháo sẽ giết chết nhiều địch nhân hơn, thế nhưng trên thực tế động tác của Tô Kính cũng không chậm một chút nào. Ngay cả Ngão Thiết Thú cũng đã ăn xong hai lần đan dược, nó mang theo bốn vạn đạo binh, đấu đá lung tung, nhiều lần thi triển ra kỹ năng độn thổ.
Cũng may Ngão Thiết Thú thiên phú dị chủng, cho dù có ăn đan dược thì cũng không có di chứng gì. Nếu không làm sao Tô Kính có thể dùng nó vào lúc này cơ chứ?
Bạch Hổ Thương Kỳ phi hành dán mặt đất, không ngừng cướp đoạt linh hồn. Thần Miếu đang không ngừng dịch chuyển về phía trước. Thế nhưng khoảng cách quá xa, cho nên cũng không có cách nào tham dự vào trong được. Tô Kính may mắn, bởi vì động tác của Thần Miếu kia giống như rùa bò vậy. Cho dù có nhanh hơn mấy lần thì cũng không thể làm gì được hắn.
Trong thần miếu, các Thần quan thao túng Thần Miếu sắc mặt xám ngoét. Bởi vì số lượng binh sĩ chết quá nhiều, coi như là đánh hạ được Thải thạch thành thì bọn họ cũng phạm vào tội chết. Bởi vì bọn họ căn bản không thể bao vây tiêu diệt được địch nhân, địch nhân lại có trang bị phi hành cường đại, một lần có thể vận chuyển được mấy vạn binh lính. Mà cường giả địch nhân hộ tống ở trên không trung cũng không có cơ hội nào yểm hộ được.