- Thật là phế vật!
Bị một khôi lỗi hù sợ, đệ tử Binh gia mà mất mặt vậy sao? Lâm Tạ Hồng không tu luyện Ngũ Luân Binh gia, nàng cùng phụ thân tôi luyện hai năm đã không sợ hãi xung phong chiến trận.
Tô Kính đã có Thần Binh Luân thành hình rồi mà yếu đuối như thế, năm xưa Đạo Môn hận Binh gia nhất là cái gì? Đó là lòng can đảm, phẩm chất này mới là hung thủ hại đệ tử Đạo Môn bị tử thương.
Lần đầu tiên Tô Kính bị một đứa con nít coi thường nhưng không thể phản bác.
Lâm Tạ Hồng đối mặt một thương khủng bố thì xông lên, hắn đụng phải nhát đao chém tới trong do dự thậm chí không phát ra hết chân khí của mình, kết quả bị đao chém đứt mâu ngắn, suýt bị chém vào người.
Nếu không có Hoàng Đình Thần Ngọc trừ phi Lâm Hoành Sơn cứu hắn, không thì Tô Kính chết chắc.
Tô Kính lặng lẽ xem xét Hoàng Đình Thần Ngọc, phù văn cấm chế thiên cương địa biểu Tahàn Quy Khải đã tối đi, không biết phải qua bao lâu mới sử dụng lại được. Nếu đang trên chiến trường thì chiến đấu tiếp theo sẽ cực kỳ nguy hiểm.
- Hồng nhi.
Lâm Hoành Sơn nhẹ nhàng ngăn nữ nhi lại:
- Sư huynh của ngươi trước kia không lên chiến trường nên...
Chợt ngoài cửa có người hét to:
- Lâm sư phụ có đây không?
Lâm Hoành Sơn lấy một ngọc bội ra, ngón tay quẹt qua ngọc bội, mắt hai mươi khôi lỗi vụt tắt ánh sáng.
Lâm Hoành Sơn nói với Tô Kính:
- Ngươi đã làm rất tốt, ít nhất không né.
Người ở ngoài viện cao giọng quát:
- Lâm sư phụ?
Lâm Hoành Sơn không kiên nhẫn nói:
- Ta ở, vào đi.
Một đốm đen vụt qua bầu trời, ít nhất cao cỡ mấy trăm trượng, hình như là con Bích Nhãn Thần Nha đáng ghét.
Cửa viện mở ra, một thiếu niên sạch sẽ bước tới, mặc y phục gia phó, đôi mắt đảo tròn nhưng không cảm giác gian xảo mà khiến người thấy đáng yêu.
Thiếu niên bước qua ngưỡng cửa, sải bước đến gần, chắp tay với Lâm Hoành Sơn:
- Lâm sư phụ, Hầu gia nhà ta mời sư phụ đi một chuyến.
Lâm Hoành Sơn kinh ngạc hỏi:
- Kêu ta đi?
Tiêu Dao Hầu điều Lâm Hoành Sơn từ vạn dặm xa xôi đến nhưng chưa từng gặp mặt nói chuyện, có lời gì toàn do hai quản gia tuyền lời. Lâm Hoành Sơn muốn gì thì Tiêu Dao Hầu đưa cho cái đó, gã thăm dò đòi phôi thai Khổng Tước Mâu của Khổng Tước Đạo Cung kết quả thật sự có.
Có vẻ như Tiêu Dao Hầu rất ủng hộ Lâm Hoành Sơn dạy học, nhưng Bích Nhãn Thần Nha rảnh rỗi bay trên trời làm gì? Nếu gã muốn tổn thương Tô Kính thì trừ phi Tiêu Dao Hầu đứng trước mặt gã, không thì người trong Hầu phủ làm gì có ai ngăn được gã?
Lâm Hoành Sơn thậm chí tu luyện ra Bạch Hổ Huyết Sát, khoảng cách mười trượng trước mặt gã là vô địch.
Thiếu niên cười tủm tỉm nói:
- Hầu gia nói vậy.
Lâm Hoành Sơn ném ngọc bội cho Tô Kính, nắm tay nữ nhi:
- Ừm, vậy ta đi! Tô Kính, ngươi ở đây tu luyện, chọn một khôi lỗi.
Lâm Tạ Hồng đi theo chân phụ thân. Thiếu niên nhìn một cái nhưng không nói gì, mang theo hai phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn đi ra viện tử dưới bóng cây che lấp.
Tô Kính không suy nghĩ Tiêu Dao Hầu tìm Lâm Hoành Sơn có chuyện gì, phụ thân muốn làm gì trong phủ thì hắn không có quyền lực huơ tay múa chân. Thần Binh Luân đã thành tựu hình thức ban đầu, hiện tại nói không muốn chơi với Lâm Hoành Sơn cũng quá muộn. Tô Kính thử đưa thần niệm vào ngọc bội, phát hiện có hai mươi phù văn địa sát, mỗi phù văn có thể đơn độc khống chế một khôi lỗi kim loại.
Tuy thứ này quý giá nhưng chỉ dùng cho việc luyện binh, nếu ra chiến trường thì không cách nào thay thế binh sĩ. Khôi lỗi kim loại được luyện chế từ thuật đạo, năng lực chiến đấu thua xa tinh nhuệ trong quân thật sự, chẳng qua chúng nó không sợ chết.
Tô Kính chọn đại một phù văn cấm chế địa sát, đưa chân khí vào khởi động nó. Phương xa một thuẫn giáp tay cầm trọng thuẫn, chùy xích sắt trong mắt lấp lóe tia sáng đỏ nhìn hướng Tô Kính.
Thật thú vị, nếu hắn có thể luyện chế một phù văn cấm chế thiên cương thì có lẽ sức chiến đấu của thứ này sẽ tăng cao nhiều. Tô Kính thầm nghĩ, đây là công tác hắn sở trường nhất, chế tạo binh khí.
Còn có hơn ba năm, hắn có thể làm đến trình độ gì?
Trong khi Tô Kính suy nghĩ vẩn vơ thì Lâm Hoành Sơn mang theo nữ nhi đi cùng thiếu niên đến Lãng Uyển Thư Hải. Mỗi đi qua con đường mòn là Lâm Hoành Sơn cảm giác áp lực trên người nặng một phần, chờ hắn từ chỗ mình ở đến dưới mười ba tầng lầu Lãng Uyển Thư Hải thì buộc phải dốc hết sức ra ứng đối, tránh cho lực lượng trong người mất kiểm soát bị kích phát ra ra.
Trước cửa lớn dưới lâu có một nữ nhân mặc váy dài màu đen đứng chờ, nàng mặt mày sáng sủa yêu diễm vô song, da trắng gần như trong suốt, dưới ống tay áo hẹp là đôi tay đeo cái vòng màu vàng nhạt tỏa ánh sáng kỳ lạ.
Lòng Lâm Hoành Sơn thít chặt, đây cũng là một đại yêu. Lâm Hoành Sơn chưa mở ra Huyết Nhục Luân nên không nhìn ra là yêu vật gì biến hình người, dù là yêu vật gì thì thứ này có trình độ tương đương với luyện khí sĩ Kim Đan kỳ nhân loại. Tại sao Tiêu Dao Hầu có nhiều yêu vật mạnh như vậy làm phó tòng?
Luyện khí sĩ Đông Tần đế quốc nuôi yêu vật không có gì lạ, đối với luyện khí sĩ thì yêu vật chỉ chia ra hai loại là hoang dã và nuôi trong nhà. Yêu vật hoang dã sau khi tu luyện thành hình người sẽ có địa vị ngang ngửa luyện khí sĩ, miễn không đụng vào gốc rễ của đế quốc thì không ai đi trảm yêu trừ ma.
Bởi vì tu luyện thành hình người rồi yêu vật mở ra trí tuệ, sẽ không làm chuyện não tàn đó.
Yêu vật được nuôi trong nhà đều bị thủ đoạn khống chế mạnh mẽ, ví dụ vòng tay màu vàng sậm trên đôi tay nữ nhân mặc váy đen là một đôi đạo khí. Loại đạo khí này không phải dùng trong chiến đấu mà để khống chế tự do của nàng.
Thiếu niên đưa phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn đến nơi này, cười nói:
- Lâm sư phụ, ta đưa đến đây thôi, ta không có tư cách vào cửa tòa lầu này.
Lâm Hoành Sơn gật đầu.
Nữ nhân mặc váy đen nói:
- Lâm tiên sinh, Hầu gia đã chờ ở bên trên, mời đi theo ta.
Giọng nữ nhân trong trẻo động lòng người, Lâm Hoành Sơn tu luyện ý chí như sắt thép vậy mà có dấu hiệu bị hòa tan. Lâm Hoành Sơn cau mày, gã không tu luyện thuật đạo chính quy dẫn đến tệ đoan, nếu không đã chẳng vất vả che giấu thực lực thế này.
Đi vào cánh cửa, nữ nhân váy đen nghiêng người leo lên thang lầu hẹp. Lâm Hoành Sơn theo sau, Lâm Tạ Hồng đặt bàn tay nhỏ trong tay phụ thân, lòng hơi hồi hộp.