Tô Mộ làm như vậy chẳng khác nào đã nhòm ngó được trước con đường mà mình sẽ đi, rất là ngoài ý muốn. Vốn nàng chỉ muốn gia tăng một chút thực lực của bản thân mình mà thôi, thế nhưng không nghĩ tới lại thấy được con đường tương lai của mình.
Tô Mộ vui vẻ cười. Sự vui vẻ lần này là bởi vì nàng biết, sau này không cần Tô Kính quan tâm nàng, tìm kiếm tài nguyên cho nàng nữa.
Một lần luyện chế chín khỏa hạt giống đại đạo, ít nhất trước khi đạt tới cảnh giới Kim Tiên nàng sẽ không cần đan dược gì phụ trợ nữa. Bởi vì nàng hoàn toàn có thể hấp thu lực lượng ở bên trong hạt giống đại đạo này.
Mà khi chiến đấu, nàng còn có thể lợi dụng được bao nhiêu lực lượng của chín khỏa giống này thì phải xem trình độ linh hồn của nàng cường hãn tới mức nào. Chỉ cần linh hồn đủ cường đại là có thể điều động được càng nhiều Thái Sơ chi khí, để cho bản thân nàng chiến đấu.
Bất quá, cũng không cần phải liều mạng như vậy a.
Khóe miệng của Tô Mộ không nhịn được co rúm một cái, không nhịn được cười một tiếng.
Bản thân có hi vọng thành tiên, không là chuyện khiến cho tất cả mọi người vui vẻ hay sao? Nhất định Tô Kính sẽ vui mừng, nhưng mà các gia tộc khác thì sao chứ? Nhất định sẽ có người không thích nàng thành tiên. Cho nên nàng vẫn nên điệu thấp một chút, tránh cho bản thân bị tính toán. Khi đó không chỉ có không giúp gì được Tô Kính, còn mang đến phiền não vô cùng cho ca ca.
Nếu như là thời kỳ Thái Cổ Lôi Long, căn bản sẽ không để ý tới âm mưu tính toán gì. Thế nhưng ở thời đại này, lực lượng thiếu thốn, tốc độ phát triển của Tô Mộ sẽ tương đối chậm, cho nên không thể không đề phòng âm mưu ám toán.
Hai mươi tám mảnh vụn còn lại, Tô Mộ dứt khoát dùng yêu huyết luyện chế lại một phen, hóa thành một bộ y phục bó sát người, mặt ở bên trong Song Long giáp.
Về phần Long Giác còn sót lại của mẫu thân, Tô Mộ đem này Long Giác và Kinh Lôi luyện chế vào một chỗ, hóa thành một cái vòng tay, tùy ý đeo ở trên cổ tay.
Sau khi làm xong tất cả, lúc này Tô Mộ mới mang theo Tinh môn đi tới Truyền Tống Trận, tiến vào Tiên Cảnh thế giới. Nàng đem Tinh môn dung hợp với chỗ quan trọng của Tiên Cảnh thế giới, khiến cho nó trở thành một chỗ truyền tống. Như vậy muốn từ Tiên Cảnh lui tới ở Thần Châu thế giới sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chủ yếu là tiêu hao sẽ nhỏ đi, Tiên Cảnh sẽ có ý nghĩa chiến lược chân chính.
Biến hóa của Tô Mộ sẽ dẫn phát ra đại kiếp ở thế giới khác. Thế nhưng ở một phương thế giới này lại không có kiếp số phủ xuống, bởi vì nó đã chấp nhận Tô Mộ tấn cấp.
Ai nói thiên đạo vô tư, Tô Mộ tấn chức như vậy, hơn nữa lại còn luyện chế ra tới chín khỏa hạt giống đại đạo. Theo lý thuyết mà nói, cho dù có giáng xuống Thập Phương lôi kiếp cũng không có gì là kỳ quái cả. Thế nhưng lại bởi vì nàng ở thế giới khác tạo thành lực phá hoại khổng lồ, hơn nữa cũng đã hấp dẫn không ít lực lượng dị giới tiến vào Thần Châu thế giới. Khiến cho pháp tắc thiên đạo của Thần Châu thế giới được bổ sung, cứ như vậy chuyện Tô Mộ tấn cấp cũng vô thanh vô tức được chấp nhận.
Ngay cả Tô Kính cũng không cảm ứng được biến hóa của Tô Mộ. Khi Tô Mộ từ trong tiên cảnh đi ra cũng đã qua được nửa năm.
Nửa năm, Tô Kính và Hắc Mạn đế quốc đã đánh nhau không dưới một trăm trận, cơ hồ mỗi một ngày đều có một trận.
Sự cường đại của Hắc Mạn đế quốc khiến cho Tô Kính kinh tâm. Không cầm quyền trong chiến đấu, hắn đã tổn thất gần trăm vạn đại quân. Trong đó số người tử trận đã vượt qua hai mươi vạn người, trong tám mươi vạn người còn lại, chỉ có ba mươi vạn là có thể khôi phục lại năng lực chiến đấu, một lần nữa trở thành chiến sĩ hợp cách. Số còn lại, coi như là thân thể không có tàn tật, thế nhưng ở trên tâm lý đã lưu lại bóng mờ, không thích hợp để chiến đấu được nữa.
Binh sĩ như vậy chỉ có thể dùng đạo thuật để trừ khử những ký ức thống khổ này, lại đưa bọn họ về với cuộc sống bình thờng.
Nói cách khác, trong vòng nửa năm, quân số của Tô Kính trên thực tế đã giảm tới bảy mươi vạn người.
Chỉ là, cũng không phải là không có tin tức gì tốt, đó chính là Tô Kính thông qua huyết chiến đã hoàn toàn chiếm cứ đại bộ phận khu vực phía Nam của Hắc Mạn đế quốc, chặn địch nhân lại ở Ni Lộc sơn khẩu phía Bắc.
Đối với Tô Kính mà nói, Ni lộc sơn khẩu cũng không phải là nơi hiểm yếu gì. Chỉ là quân đội của đối phương lại khó có thể vượt qua được. Khi Tô Kính muốn tấn công thì tự nhiên có thể dẫn dắt Phi Xà hạm đội, vượt qua dải núi bắt đầu công kích. Mà bên Hắc Mạn đế quốc thì khác, nếu muốn tấn công Tô Kính thì phải xuyên qua Ni Lộc sơn khẩu này.
Ni Lộc sơn khẩu này, chỉ rộng hơn hai mươi dặm. Ở chỗ này Tô Kính bố trí hai mươi vạn tinh binh, còn có tám mươi vạn quân đoàn cấp một, hai mươi vạn quân đoàn cấp hai, cộng thêm bốn mươi vạn quân đoàn cấp ba tọa trấn.
Có nhiều quân đội như vậy tụ tập ở chỗ này, dù là thiết kỵ của Hắc Mạn đế quốc thì cũng không có cách nào xuyên qua được Ni Lộc sơn khẩu.
Tô Mộ trở về, đám người Đường Hà lập tức tụ tập lại một chỗ, chuẩn bị nghị sự chuyện tổng tấn công. Bọn họ đã chiếm được một phần tám quốc thổ của Hắc Mạn đế quốc, đã hoàn toàn đưa phần quốc thổ này về phạm vi của Phạm Quốc.
Năm người tụ tập lại một chỗ, trước hết mọi người để cho Tô Mộ quan sát cảnh tượng của các chiến dịch quan trọng trong nửa năm qua. Trận pháp đạo thuật chiếu được một ngày, lúc này Tô Mộ mới nhìn xong được tất cả.
- Dường như, có chút phiền toái a?
Tô Mộ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía mọi người.
Đường Hà nghe Tô Mộ nói như vậy, dứt khoát đem tình báo tụ tập vào trong một ngọc giản rồi giao cho nàng, để cho Tô Mộ tự mình xem xét qua một phen.
Tô Mộ nhận lấy ngọc giản, nhanh chóng lật qua xem một lần. Quả nhiên, tình huống cũng không được tính là quá lạc quan. Bởi vì trong thời gian nửa năm này, sở dĩ Hắc Mạn đế quốc không có xông qua Ni Lộc sơn khẩu, đó là bởi vì ở hậu phương của bọn hắn có bạo binh a.
Nhân khẩu của cả Hắc Mạn đế quốc cũng chỉ có mấy ức, còn có một chút người không có hộ tịch, bộ phận này bao gồm cả thành phần cố nông dưới Thần Điện.