Còn bây giờ thì sao? Một con ngạc long bị ma nhiễm có sức chiến đấu cường đại như vậy, ghê gớm. Trong biển không thiếu sinh vật hình thể khổng lồ như ngạc long.
Nếu vì to lớn mà trở nên mạnh thì biển cả rất nguy hiểm.
Tô Kính mừng vì mình ngay từ đầu mình thành lập quân lấy chiến hạm làm trung tâm, muốn bay có bay, muốn xuống biển có xuống biển. Hơn nữa đế quốc đã đánh nhau với ngư nhân trăm năm, kinh nghiệm hải chiến của đế quốc rất phong phú, vũ khí dưới nước nhiều không đếm xuể. Nếu không như thế thì đụng phải sinh vật ma nhiễm có thể làm đế quốc tan vỡ.
Số lượng quá đông, nhiều đến khiến người da đầu tê dại.
Tô Kính nói với Đường Đoạt:
- Còn một chuyện tồi tệ, có ngư nhân thi binh bị ma nhiễm.
Đây đúng là tin tức tệ hại, thi binh đã không có sinh mệnh, giống khôi lỗi vậy mà có thể bị ma nhiễm, nếu là khôi lỗi thần binh thì sao?
Khôi lỗi thần binh chỉ là thứ yếu, lỡ như cục đá cũng có thể ma hóa, trở thành ma vật chiến đấu vì Ma môn thì biết làm sao?
Đường Đoạt mở miệng hỏi:
- Kích Quang Phù Văn Pháo có thể mô phỏng thuật đạo tịnh hóa đúng không?
Tô Kính trầm giọng nói:
- Về lý luận là được, hiệu suất rất tốt. Nhưng ngươi nhìn xem không gian ma nhiễm lớn cỡ nào? Khu vực biển hàng vạn dặm mới chỉ là phần giáp ranh, ngươi có bao nhiêu Tiên Ngọc để tiêu hao? Chúng ta không thể dùng Kích Quang Phù Văn Pháo đối kháng nguyên thế giới ma nhiễm.
- Nếu có thể giống Ma môn ảnh chiếu một thế giới lại đây, chồng vào chỗ này chắc có thể lấp lỗ hổng được.
- Ta không có thế giới như vậy.
Tô Kính thầm nghĩ nếu ảnh chiếu Tiên Cảnh Thế Giới lại đây chỉ e phải nuốt căn nguyên của thế giới này, thế thì khác gì với ma nhiễm?
Đường Đoạt cũng nghĩ đến điều đó. Nếu ảnh chiếu vị diện bình thường lại đây không ích gì cho việc xua tan ma nhiễm, nếu là vị diện cao cấp sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn cho vị diện của mình. Ma môn đang làm chuyện như vậy.
Sắc mặt Đường Đoạt âm trầm:
- Hiểu rồi.
Đường Đoạt nhìn ma thú ở phía xa không ngừng bay lên trùng kích chiến hạm lại bị đánh rớt từ giữa không trung xuống biển, trái tim gã cũng từ từ chìm theo ma thú đó.
- Ma môn đang buộc chúng ta tấn công Đại Thánh sơn, nếu không đánh thì Ma Vực sẽ càng lúc càng lớn, phá hoại thế giới Thần Châu càng nghiêm trọng.
Đường Đoạt không hiểu nổi:
- Kế tuyệt hậu là đây, Ma môn thật sự dám làm như thế!
Tô Kính cười khẩy nói:
- Sau khi ta chết thì mặc kệ nó nước lũ ngập trời, loại người này nên giết hết đi, không cho chúng gây sóng gió gì. Chết sạch sẽ càng tốt.
Đường Đoạt hỏi:
- Có nên đưa tin về không?
- Đương nhiên, hai nhà chúng ta không đánh nổi Đại Thánh sơn, cũng không ăn hết khu vực ma nhiễm được. Giờ chúng ta từ từ rút về thôi, xem tình hình thì không thể đi dò xét trung tâm khu vực ma nhiễm. Chiến hạm chúng ta mang theo ngọc thạch số lượng có hạn, sớm muộn gì sẽ hao hết tại đây.
Đường Đoạt nhìn ma vật trong nước biển hùng dũng ập đến, gã biết quyết định của Tô Kính là đúng:
- Chúng ta từ từ săn giết ở bên rìa đi, không thể không làm gì cả.
Phi Diên Hạm ở đây nửa tháng không thành vấn đề, nhưng sau đó phải rút lui. Trong nửa tháng này dù ngươi đồ sát mấy ức ma vật cũng vô ích với đại cục.
Mộ Ngân Mâu đã lao lên, đánh nhau với ngạc long. Mộ Ngân Mâu biết tin tức bên Tô Kính thì không vội vàng giết ngạc long, nàng dùng bí pháp Thiên Yêu thử khống chế kẻ địch.
Thi triển Thiên Yêu Huyết Hải, khu vực ma nhiễm quanh ngạc long bị huyết hải ngăn cách. Mộ Ngân Mâu không hóa thân Thiên Yêu, chỉ chiến đấu trong hình dạng nhân loại. Lực lượng của ảnh chiếu mạnh hơn Chân Tiên nhân loại nhiều.
Ngạc long bị quyền cước của Mộ Ngân Mâu đánh tức điên, đáng tiếc nó phun ra tử hỏa không dính vào người Mộ Ngân Mâu được. Thân hình Mộ Ngân Mâu so với ngạc long tựa như một con ruồi, nhưng công kích của con ruồi này làm nó đau thấu tim.
Ngạc long có lực lượng Chân Tiên, nhưng kiểu công kích đơn nhất, tỏa định mục tiêu rồi phun lửa. Kiểu chiến đấu này chỉ có sinh vật cảnh giới Trúc Cơ mới dùng.
Cơ Vô Song ở một bên trợ giúp thanh lý ma thú khác. Nguyệt Cung hiện ra sau lưng Cơ Vô Song, vô số luyện khí sĩ ảnh chiếu trong Nguyệt Cung bắn ra thuật đạo, hiệu quả giống như Lục Đạo Thần Giám cũ của Tô Kính.
Cơ Vô Song còn tăng thêm một chút điểm mạnh. Lục Đạo Thần Giám cũ tự tích lũy lực lượng, khi cần mới phát ra. Cơ Vô Song sử dụng lực lượng của người khác, có thể giữa đường đổi người. Chỉ cần luyện khí sĩ trong tay Cơ Vô Song đủ nhiều là có thể cho gã tiêu xài hoang phí không giới hạn.
Nơi này xem như giáp ranh khu vực biển ma nhiễm, Ma môn không chú ý nơi này. Đám người Tô Kính kiên nhẫn chiến đấu cả ngày tại đây mới từ từ rút lui.
Mộ Ngân Mâu rất khó chịu, nàng kéo dài bốn canh giờ ngạc long mới có dấu hiệu đầu hàng, còn tự nổ. Cơ thể ngạc long rất mạnh nhưng đó chỉ là với yêu thú bình thường, dùng lực lượng Chân Tiên tác chiến kéo dài bốn canh giờ đều là kỳ tích.
Ngạc long muốn hàng phục, ma khí chống đỡ cho nó liền tan biến, cơ thể tan vỡ, linh hồn cũng không chừa lại.
Mộ Ngân Mâu không cách nào bùng nổ ngay trước mặt Đường Đoạt, lòng rủa thầm, nếu bản thể ở đây đã sớm hạ gục ngạc long.
Ích lợi duy nhất là qua bốn canh giờ chiến đấu Mộ Ngân Mâu nắm giữ lực lượng ảnh chiếu đến cực độ, trong khu vực ma nhiễm không còn bó tay bó chân.
Người được lợi trong chiến đấu còn có Cơ Vô Song, ảnh chiếu của gã cũng đưa lực lượng lên cảnh giới Chân Tiên, khả năng bị diệt giảm thấp nhiều.
Hạm đội gần như nguyên vẹn rút ra, hội hợp với hạm đội hậu phương yên lặng quan sát. Ít có ma thú xông ra khỏi khu vực ma nhiễm, dù có cũng không nhằm vào hạm đội liên hợp của Tô Kính mà đi không có mục đích.
Tin tức đang lan tràn trong hạm đội Đông Tần, người biết chuyện đều tâm tình tệ hại.
Ma môn làm như vậy rõ ràng là đã tìm được vị diện ký thác nên không quan tâm thế giới Thần Châu. Ma môn không thèm nhưng Đạo Môn để bụng, vì vậy chuyện tấn công Đại Thánh sơn không thể bỏ qua được.
Lần này may mắn Diễm Đế Minh đề nghị đến xem trước, mọi người bị Diễm Đế Minh lôi kéo nên mới phái đại quân đến.
Nếu không thì mọi người ý tưởng không thống nhất, còn đang nghỉ dưỡng sức trong Đông Tần chờ đợi thời cơ.