Tô Kính thoát ly mọi người, Tô Mộ kinh ngạc, trường đao trong tay quét ngang, trong trường đao có hoa lửa bắn ra, lập tức dẫn đốt những cự nỏ kia, sau đó một áo cà sa bay lên hấp thu vài chục binh sĩ sau đó thu lại.
Vô Niệm cười nói:
- Đám nam nhân các ngươi có duyên với Tâm Ý Tông, cùng đừng có chém giết ah.
Gia hỏa này đi vào đạo môn nhưng vẫn nói những lời buồn nôn như thế, những binh lính bị hắn bắt đi sau này sẽ làm nô bộc. Cái gì gọi là có duyên với Tâm Ý Tông?
Phiên dịch ra, tất cả chúng ta đều là Tâm Ý Tông.
Tô Kính thế như chẻ tre, sức chống cự của binh doanh này vượt qua tưởng tượng của hắn, chỉ có nguy hiểm hơn bình thường, có Ngõa Thiết Thú gầm gừ cho nên mất đi năng lực đánh lén.
Hắn cưỡi Ngõa Thiết Thú, Ngõa Thiết Thú đang nóng giận, bộ dạng không giống gấu trúc gì cả, trong hai mắt đỏ rực, nó liên tục gào thét và chân trước quét ngang sẽ có máu chảy thành sông.
Trên mông còn bị đau, thân là Ngõa Thiết Thú, tôn nghiêm của nó bị khiêu chiến, cho dù là Tô Kính cũng khó có thể trấn an nó.
Ngõa Thiết Thú nổi giận, cũng may chiến đấu về sau đều là thanh lý kẻ địch, ác ma nữ quan túm tụm lại đánh đau thắng đó không gì cản nổi.
Tô Kính nhìn thấy lợi trảo của Ngõa Thiết Thú sắc bén khủng bố, trực tiếp cắt vỡ áo giáp liền sợ hãi không nhỏ.
Ngõa Thiết Thú bình thường đều bị nha hoàn của mình chà đạp. Bình thường nó không khác gì sủng vật, ưa thích ăn ngủ, thời điểm nổi giận liền khủng bố như thế.
Thủ hạ Tô Kính khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này. Bộ dạng Ngõa Thiết Thú quá đáng yêu, mập mạp, trời sinh có hai mắt thâm quần, đi đường lung la lung lay không nhanh không chậm. Hiện tại thì sao? Hơi không chú ý là bị nó xé nát đấy.
Sau khi đám người Tô Kính tiến vào binh doanh, hai bên phái sau có gần ngàn người đánh lén bị chiến xa phía sau dùng nỏ pháo quét sạch.
Những người này thật sự dũng mãnh gan dạ, cho dù bât lợi vẫn xông về phía sau, tiến tới gần chiến xa, thời điểm này bị trường thương binh đâm giết, bọn chúng ném vũ khí trong tay đi, ý đồ leo lên chiến xa chém giết trường thương binh..
Tô Kính quét qua binh doanh, hắn mang theo gần vạn binh sĩ bắt đầu thanh lý chiến trường, cái gọi là thanh lý chính là giết binh sĩ địch nhân còn sông sót, Tô Kính không cần tù binh, hắn cũng không cần nuôi đám người Tà Thần quốc độ. Trừ phi đối phương đầu hàng thì hắn mới giữ mạng cho đối phương.
Mà đầu hàng phải thực hiện trước khi mình tấn công, chờ mình tiến công và đánh ngã tất cả, đầu hàng có ý nghĩa gì chứ.
Lục đạo thần binh quân hung tàn, đó là bởi vì từ trên xuống dưới cũng biết quốc gia đối phương là Tà Thần chiếm được, giết người điên cuồng cho nên bọn họ không do dự.
Kỳ thật chiến tranh tôn giáo là tàn khốc nhất, bởi vì trong nội tâm song phương đều không có thương cảm.
Trên thế giới này càng phải như vậy, Tà Thần đến từ vị diện khác, mục đích cuối cùng là đồng hóa thế giới này, hấp thu tất cả quy tắc của thế giới.
Ví dụ như tử thần, một khi thành công, kể cả Thần Châu đại lục cũng biến thành địa ngục. Không còn sinh linh tồn tại.
Đồng ruộng, nông thôn,đều trở thành quá khứ. Thống khổ như vậy không có nhân loại nào trên Đông Tần đế quốc muốn thấy.
Đây là nhận thức chung của mọi người, cho nên nhiếp chính vương Khương Dạ sớm phát động chiến tranh cũng không làm bất mãn ai, ngược lại càng làm sĩ khí tăng vọt, con dân đế quốc càng ủng hộ nhiếp chính vương cao hơn.
Cho nên nhiếp chính vương cũng không cần phải làm loạn, dù sao quốc lực đế quốc hơn xa đối phương, mà chư thần Tà Thần quốc độ không hòa thuận, không có khả năng đồng khí liên chi, luôn luôn có xấu xa với nhau. Bởi như vậy thực lực hai bên chênh lệch không ít, sớm phát binh, cho dù chuẩn bị không đầy đủ nhưng đế quốc có nội tình khủng bố, đối phương chuẩn bị cũng không đầy đủ.
Tô Kính hạ lệnh giết người, những ác ma nữ quan đều rất vui vẻ. Đi theo chúa công như vậy mới thú vị ah. Hơn ngàn người mất sức chiến đấu của đối phương bị tuyên án tử hình.
Nhưng, ta thích!
Đám ác ma nhìn nhau, lòng trung thành với Tô Kính tăng lên rất nhiều.
Sau khi đánh hạ binh doanh này, thừa dịp Tô Kính nghỉ ngơi, một ác ma nữ quan đi tới và nói với Tô Kính:
- Thiếu gia.
- Chuyện gì?
- Mọi người có một việc cầu ngài.
Ác ma nữ quan nói.
- Nói đi!
- Chúng ta muốn thành lập trận pháp tế tự, cần không ít tế phẩm gia tăng huyết mạch của chúng ta.
- Vì cái gì?
Ác ma nữ quan nhìn Tô Kính, nói:
- Chúng ta thích thế giới này, muốn đi theo thiếu gia phải có đầy đủ thực lực cường đại, nếu như chúng ta có thể tiến giai đại ác ma, dù chỉ có hơn mười người sống sót cũng có tác dụng nhiều hơn hiện tại.
Tô Kính nghe ra hàm nghĩa trong đó, kinh ngạc nói:
- Tế tự này rất nguy hiểm sao?
- Đúng thế, chúng ta có khả năng sẽ chết.
Tô Kính trầm ngâm, ác ma nữ quan hiện tại bên cạnh mình còn hơn bảy trăm, sau khi tế tự nghe ý của chúng còn sống chỉ hơn mười.
Bây giờ hơn mười ác ma nữ quan tiến giai đại ác ma, sức chiến đấu còn mạnh hơn hiện tại rất nhiều.
Tô Kính sau nửa ngày mới hỏi:
- Vì cái gì?
Một ác ma nữ quan nói:
- Chúng ta sống trong thế giới vực sâu cũng chỉ là nhân vật pháo hôi. Có thể đi vào giai đoạn đại ác ma mới có địa vị chính thức. Cho dù sẽ chết nhưng chúng ta cũng phải thử. Nếu như không thử, thiếu gia, cho dù theo ngài chinh chiến cả đời thì chúng ta không thể cất bước.
- Đáng giá sao?
Tô Kính hỏi.
- Đương nhiên đáng giá.
Một ác ma nữ quan khác nói:
- Thành đại ác ma, tuy còn bị thiên địa này bài xích nhưng có thể cưỡng ép hấp thụ lực lượng, kéo dài tánh mạng. Đối với thiếu gia, tính mạng đại ác ma ít nhất vài vạn năm. Nếu thiếu gia lại giúp chúng ta một chút, có lẽ sẽ càng lâu hơn.
Tô Kính gật đầu, thần sắc bình thản, nói:
- Chờ đánh hạ chiến hạm này rồi nói sau, hiện tại còn không thích hợp.
Ác ma nữ quan không nói gì, đều nghe Tô Kính nghỉ ngơi tại chỗ, cũng không nói chuyện tế tự. Tô Kính đã nói cân nhắc chứ không thoái thác, chúng đi theo Tô Kính thời gian còn không tính dài nhưng cũng biết tính của Tô Kính.
Kính bảo hộ xuất hiện, phù không hạm thỉnh thoảng truyền tống một ít hình ảnh, Tô Kính nhìn thấy từ hạm đội trung tâm của đối phương, trên bong thuyền lớn nhất có số lượng lớn binh sĩ đang tập kết và xuất phát.