- Bạch Lộ, ta biết ngươi muốn giàu sang.
Bạch Lộ ở bên cạnh rót trà, không dám ngồi ngang hàng với Tô Kính. Nghe Tô Kính nói, lòng Bạch Lộ nóng bỏng.
Phụ thân! Đầu tư hơn một năm rốt cuộc thiếu gia chịu cho gã một câu nói!
Bạch Lộ chân thành nhìn Tô Kính:
- Thiếu gia nói gì vậy, giàu sang nên tự mình tạo ra, thiếu gia chỉ cho ta một con đường là ta đã vô cùng cảm kích.
Khuyển Thập Lang nhớ kỹ ánh mắt đó, bình thường hình như gã hơi tiện, thiếu gia không quá thích. Luyện đến trình độ như Bạch Lộ nhẹ nhàng hơn thành tựu Kim Đan!
Tô Kính nâng tách trà nhìn bọt trà bên trong lại đặt ly xuống bàn:
- Đương nhiên không có chuyện tặng giàu sang, ít nhất giàu sang ở Đông Tần đế quốc không thể nhẹ nhàng vào tay được. Bạch Lộ, hiện tại ngươi tu luyện cái gì?
Tô Kính đến thế giới này mấy tháng đã quen hưởng thụ, trà đẳng cấp cỡ này nếu không khát muốn chết hắn sẽ không uống. Tô Kính càng làm vậy Bạch Lộ càng nhiệt tình hơn.
Gì mà bình dị gần gũi, đối xử với thuộc hạ giống như huynh đệ, đó là hành động ngốc nhếch. Có đại ca ngốc vậy không hố chết cũng uổng.
- Ta tu luyện Lăng Nghiêm Kinh tàn thiên, là một loại thủ pháp khống chế xá lợi nhưng bị Đạo Môn thay hình đổi dạng, cần tu luyện ra một viên phi thạch bản mệnh...
Tô Kính ngắt lời:
- Được rồi được rồi, không cần nói tỉ mỉ.
- Thiếu gia, thực lực như ta đánh nhau không được gì, trong Tiên Thiên kỳ xem như áp chót. Nhưng nếu thiếu gia kêu ta làm việc thì tuyệt đối không phàn nàn, chỉ cần không phải sai lầm tạo phản mất đầu!
Tô Kính bật cười, hắn thích trực tiếp như Bạch Lộ, nịnh nọt có đẳng cấp hơn Khuyển Thập Lang.
Tô Kính nhẹ vỗ tay vịn ghế, châm chước nói:
- Không phải tội chém đầu, thậm chí không có tội, nhưng ngươi...có kín miệng không?
Bạch Lộ lắc đầu lại gật đầu.
Tô Kính vừa lòng nói:
- Điều tra người ngày hôm qua bị ta đánh trong Bạch Mã Tự là một gia tộc nhỏ đến từ Quỳnh châu, họ Hà. Tiểu tử đó dụ dỗ muội muội của ta, bị ta đánh nửa tàn phế, kết quả hôm đó muội muội không về nhà.
Bạch Lộ đổ mồ hôi lạnh, muội muội của Tô Kính không về nhà, đến bây giờ chưa xuất hiện tức là đã xảy ra chuyện?
Nếu chỉ là lỡ đánh chết còn đỡ, sợ nhất là gây ra tiếng xấu gì, chuyện này bị gã nghe được, tuy rằng không đến mức rơi đầu nhưng sau này khó lăn lộn trong Ngọc Kinh thành.
- Ngươi đi điều tra tất cả mọi chuyện liên quan Hà gia, ngươi nói mất bao lâu?
Bạch Lộ trả lời ngay:
- Luyện khí sĩ từ ngoài đến đầu ngụ ở tây thành, cách chỗ ta không gần. Bên tây thành có nhiều người ta quen, người từ Quỳnh châu đến vì phòng ngừa dọc đường gặp ngoài ý muốn chắc sẽ đến Ngọc Kinh thành trước một tháng. Dù bên Binh Mã Ti, Đạo Tỉnh Ti đều có lập hồ sơ ta cũng phải mất ba, năm ngày mới...
Tô Kính nói:
- Ta cho ngươi ba ngày, đưa tư liệu vào phủ của ta. Được rồi, trà này không ngon ta không ở lâu.
Tô Kính đặt tách trà xuống, đặt một bình sứ rồi đứng lên đi.
Bạch Lộ ngây ngẩn nhìn bình sứ trên bàn.
Mợ ơi, Tô thiếu gia cho mình một viên đan dược! Tuy đan dược đựng trong bình sứ, trên bình có dán một phù văn ít nhất là thứ cho luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ dùng. Đan dược đẳng cấp như vậy Bạch Lộ từng thấy, có thể kiếm được vào tay nhưng Tô Kính cho gã lại mang ý nghĩa khác hẳn, chứng tỏ Tô thiếu gia sắp sử dụng gã!
Bạch Lộ nước mắt lưng tròng, hai hàng lệ rơi. Từ khi phụ thân chết Bạch Lộ một mình giày vò ba mươi năm chỉ trông mong có ngày này, bám vào cây lớn hóng mát.
Khóc một lúc Bạch Lộ mới nhớ là chưa tiễn Tô Kính, gã chạy ra cửa thì tiếng vó ngựa đã cách xa một dặm. Bạch Lộ xoa mắt đào hoa, phấn khởi vào trong phòng ngủ, lấy một đống tên ngầm ra, lại giở hòm lấy ba tấm phù giấy vàng nhạt giấu trong người.
Bạch Lộ cởi áo khoác thay áo dài màu sậm, từ sau giường kéo ra đôi giày mới tinh, nhét mấy hạt kim châm hai nén bạc vào túi. Bạch Lộ tìm khăn tay lau mặt, ngắm gương một lúc rồi ra khỏi cửa.
Chuyện thành tây một mình Bạch Lộ không lo hết, phải tìm mấy người giúp đỡ mới được. Mấy tên lính dưới tay không dùng được, bình thường Bạch Lộ quen đa số là bạn nhậu, sàn lọc một hồi không nhiều người có thể kêu.
Bạch Lộ nghĩ tới nghĩ lui đi hướng đường Kỳ Bàn, đi vài bước gã cảm thấy quá chậm, Tô Kính chỉ cho thời gian ba ngày. Bạch Lộ cắn răng quẹo cua đến một chỗ thuê xe ngựa, thuê một con lừa chắc khỏe nhảy lên đi tiếp.
Đoàn người Tô Kính không về Hầu phủ mà chạy hướng Bạch Mã Tự.
Khuyển Thập Lang ở trên lưng ngựa lảm nhảm với Tô Kính:
- Thiếu gia, Bạch Lộ có vẻ không tiềm lực gì, trừ bản lĩnh tâng bốc người giỏi hơn ta.
- Thập Lang, hết lòng hết dạ tâng bốc một người là điều rất khó khăn, Bạch Lộ đã dung nhập đạo luồn cúi vào huyết mạch. Nếu không phải mãi không có cơ hội thì loại người này sớm leo lên cao.
Ưng Dương không cho là đúng:
- Hừ! Nắm tay không đủ cứng có leo lên cũng sẽ té xuống.
Khuyển Thập Lang phản bác:
- Nắm tay có cứng mấy cũng không thể nắm suốt ngày.
Ưng Dương cười to bảo:
- Ôi chao, Khuyển Thập Lang, ngươi bắt đầu hơi thông minh rồi.
Khuyển Thập Lang trợn mắt trừng Ưng Dương, nắm tay của gã không đủ cứng, bị Ưng Dương ăn hiếp mấy cũng chỉ có thể cố nén.
Tô Kính thầm khen Khuyển Thập Lang nói rất có lý, nắm tay cứng mấy không thể luôn siết chặt được. Con người còn cần ăn cơm, làm việc, năm ngón xòe ra mới là trạng thái bình thường.
Nếu như người tu đạo luôn theo đuổi sức chiến đấu đó là bỏ gốc lấy ngọn. Tiểu yêu Khuyển Thập Lang nói như một nhà triết học chỉ vào bản chất của thế giới.
Tô Kính không suy nghĩ nhiều, hắn vận chuyển long xà chân khí làm ngựa chiến hợp nhất với mình, có chạy nhanh cũng không mất kiểm soát. Tô Kính lo chìm đắm tinh thần vào quả trứng phong ấn yêu thú mình vừa lấy được.
Tô Kính tìm hết cách nhưng không nghĩ ra cách gì an toàn, phong ấn trên quả trứng cực kỳ xảo diệu, có nhiều phù văn cơ bản mà hắn không thể hiểu nổi ở bên trong. Tô Kính không nỡ phá hủy quả trứng, nếu có thể nghiên cứu phân giải tương đương mở rộng tri thức cơ bản, còn là loại tri thức đã thất tuyền trên đời.
Miễn là câu hỏi vắt óc nghĩ, mặc kệ mất bao lâu đối với Tô Kính thời gian qua rất nhanh. Ưng Dương, Khuyển Thập Lang gồng hết sức mới đuổi kịp ngựa chiến của Tô Kính, còn Tô Kính thì nghiên cứu học vấn trong khi lao nhanh đi.
Hôm nay Tô Kính lại đến Bạch Mã Tự, hắn từ thành nam đi vào cửa nam. Cửa nam có dấu vết tu sửa rõ ràng, Tô Kính vào từ phía nam, cất ngựa rồi vào rừng tháp.