Thân thể Lý Hận thu nhỏ lại thì không thể đánh trả lại Tô Kính, gã như con lươn trượt ra.
- Ta chịu th...!
Phập!
Lý Hận chưa nói chữ thua thì mâu sắt của Tô Kính đã xé gió bay tới. Vây mâu đã bị Tô Kính luyện hóa, không có khí linh nhưng miễn không bị lĩnh vực ảnh hưởng thì trong vòng hơn mười dặm gần Tô Kính là nó sẽ có cảm ứng. Mới rồi không triệu hoán mâu sắt được vì Tô Kính không có cách nào bài trừ lĩnh vực sát tràng.
Lý Hận vừa gỡ bỏ lĩnh vực sát tràng thì mâu sắt bay đến ngay, đâm vào gáy xuyên qua cổ họng gã.
Người bình thường sẽ chết ngay, nhưng cơ thể Lý Hận mạnh mẽ, từng có cảnh giới Kim Đan, xương cổ bị cắt đứt nhưng người chưa chết hẳn.
Tô Kính miễn cưỡng giơ ngón tay chỉ hướng Lý Hận, một thủy lôi to cỡ nắm tay nổ tung trên miệng vết thương của gã. Đầu Lý Hận bay lên cao bị bọ ngựa hồng há to mồm cắn chặt, nhai nát bấy.
Ngoài sân lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người không ngờ Tô Kính là thế tử của Nhất Đẳng Hầu, thân phận tôn quý như vậy mà lúc liều mạng thì thật khó chơi.
Tô Kính giết Lý Hận xong bọ ngựa hồng đã lao đến trước mắt. Tô Kính tỉnh táo thốt ra một chữ định, năm luồng lôi quang bừng sáng vờn quanh bọ ngựa hồng. Thân thể to lớn của bọ ngựa hồng khựng giữa chừng không trung, lôi quang võ đao co rút vào trong ầm ầm nổ vang.
Bọ ngựa hồng bị bí pháp Ngũ Lôi nổ nứt vỏ ngoài, té xuống đất nhưng chưa chết. Ngão Thiết thú lao đến chân trước vỗ mạnh xuống, răng rắc một tiếng bẻ gãy cổ bọ ngựa. Ngão Thiết thú há mồm cắn đầu bọ ngựa nhai mạnh.
Mọi người trông thấy cảnh đó cảm giác cổ tê dại. Ngão Thiết thú há mồm ra táp rất hung tàn, nhất là tiếng nhai của nó khiến người rợn tóc gáy.
Lúc này Cúc Nguyệt Sơn mới vào lôi đài, phát ra ánh sáng vàng cưỡng ép trấn áp hơn năm trăm Vô Định Kim Hoàn. Các Vô Định Kim Hoàn chui vào ánh sáng vàng, dung hợp lại, khi tất cả vòng vàng đều bị gom lại hết Cúc Nguyệt Sơn chộp vào tay ném trả cho Tô Kính.
Cúc Nguyệt Sơn cười hỏi:
- Thiếu gia đứng lên được không?
Hài tử của lão gia rốt cục trưởng thành. Lúc trước mọi người liều mạng bảo vệ hắn nhưng cuối cùng vẫn bị hỏng khí hải đan điền. Cúc Nguyệt Sơn tưởng đâu đời này thiếu gia không có tiền đồ gì nữa, không ngờ, thật không ngờ!
Cúc Nguyệt Sơn hơi kích động. Tô Kính bình tĩnh đứng lên, thu mâu sắt vào người, nuốt Đao Luân Tàn Nhẫn vào Hoàng Đình Thần Ngọc.
Qua trận chiến này Tô Kính phát hiện nhiều khiếm kuyết của mình, nhưng đa số tại cách biệt cảnh giới. Sức chiến đấu của Ngão Thiết làm Tô Kính phải đánh bóng lại mắt. Con gấu trúc này vẻ ngoài dễ cưng, há mồm máu hầu như cắn nát bất cứ cái gì. Đao Luân Tàn Nhẫn không thể phá hỏng chân đao của bọ ngựa nhưng Ngão Thiết nhai ngon lành như ăn khoai tây chiên.
Tô Kính giơ tay chỉ hướng Lý gia Định châu. Lý Quang đã tỉnh táo lại, nặn ra nụ cười với Tô Kính.
Tô Kính lảo đảo ngất xỉu.
Cúc Nguyệt Sơn không bất ngờ khi Tô Kính xỉu, lúc gã đi lên hơi thở của hắn đã rất yếu. Cúc Nguyệt Sơn không biết rằng Tô Kính đã che giấu long xà chân khí, thanh minh chân khí và âm phù chân khí đều tiêu hao hết nên mới xỉu.
Tô Kính không xỉu mới là không bình thường, sẽ làm bao người nghi ngờ.
Lý Quang thấy Tô Kính xỉu quả nhiên nét mặt giãn ra. Người Tô gia dựa vào trang bị cứng rắn mới may mắn chiến thắng. Phỏng chừng Tô Kính phải trả giá khá đắt để giết Lý Hận, Lý Quang gần như không cảm nhận được lực lượng chân khí trên người hắn.
Cúc Nguyệt Sơn nghe Tô Kính nói ba chữ lúc té ngã:
- Ta không sao.
Sau đó Cúc Nguyệt Sơn thấy Ngão Thiết nhào vào xác bọ ngựa cố gắng ăn, mắt nhìn chằm chằm xác Lý Hận. Cúc Nguyệt Sơn không kêu thuộc hạ đưa Tô Kính đi, gã đứng bên cạnh hắn gửi lời cảm ơn đến các gia tộc lớn và Đạo Cung.
Lý Quang thầm tức giận vì bọ ngựa đó là yêu thú Lý gia nuôi, giờ bị yêu thú của Tô Kính nuốt, thật là mất mác lớn. Lý Quang nhìn ra được Cúc Nguyệt Sơn cố ý để yêu thú kia ăn luôn xác Lý Hận.
Lý Quang đang định khùng lên cương quyết đòi lại xác Lý Hận, không biết Cố Quân Sơn chạy đến từ bao giờ, mặt bự sạch sẽ cười tươi áp sát gã.
Cố Quân Sơn nói:
- Hầu gia nhà ta nói với Lý chân nhân là xác Lý Hận đó hủy diệt thì tốt hơn. Nếu người muốn mang về thì Hầu gia chẳng những ngăn cản còn tố cáo với hoàng đế bệ hạ, nói Lý gia các người dùng luyện khí sĩ Kim Đan kỳ đến khiêu chiến, ý định mưu hại thế tử nhà ta.
Mặt Lý Quang không thay đổi biểu tình, lạnh lùng cười:
- Loại phế vật này còn muốn ta nhặt xác cho hắ́n hay sao? Các ngươi thích nghiền xương thành tro hắn ra cũng không liên quan gì ta!
Cố Quân Sơn cười tủm tỉm nói:
- Chân nhân khí khái bất phàm, ta khâm phục. Nếu vậy thì ta xin phép về bên Hầu gia.
Lý Quang nhìn theo Cố Quân Sơn lắc mông to đi khuất, trong lòng gã cực kỳ ức chế. thì ra Tiêu Dao Hầu biết rõ tính toán của gã, cũng nhìn thấu bí mật trên người Lý Hận. Hèn gì Tô Kính có thể giết Lý Hận, chắc đã chuẩn bị kỹ mọi thứ trước.
Có lẽ trong Lý gia có thám tử của Tô gia ẩn núp, sau khi trở về gã phải bẩm báo với gia chủ thanh tra kỹ mới được.
Không trách Lý Quang nghĩ như vậy,, nên biết thực lực của Lý Hận đủ sức giết luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ. Nếu như Lý gia chịu tiêu hao chút tài nguyên cho Lý Hận thì có cơ may phục hồi Kim Đan.
Nhưng Lý Hận vẻ ngoài xấu xí, không xuất thân từ dòng chính Lý gia, gã không có bối cảnh gì, vì vậy bị một số luyện khí sĩ Kim Đan kỳ khác xa lánh. Sau khi Lý Hận bi thương gia tộc không nhắc đến chuyện giúp gã phục hồi cảnh giới.
Lần đầu tiên Lý Quang cảm thấy Lý Hận không quá đáng ghét. Đúng vậy, Lý Hận nhà nghèo người xấu, thân cao năm thước, không đọc sách nhiều, đến từ nơi xa xôi trong Định châu, người này dựa vào sức mình từng bước một bò lên. Bản thân bị trọng thương nặng cũng vì ích lợi của gia tộc.
Bây giờ vứt bỏ Lý Hận trên lôi đại chờ yêu thú nuốt vào bụng là chuyện rất tàn nhẫn.
Lý Quang đứng dậy chắp tay hướng Tiêu Dao Hầu, dẫn người đi xuống Hội Chân lâu, gã không muốn nhìn thêm nữa.
Cúc Nguyệt Sơn thấy Lý Quang rời đi thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Cúc Nguyệt Sơn vốn ghét người Lý gia nên cố ý giữ lại xác Lý Hận, thông thường loại khiêu chiến này sẽ không có thương vong, lỡ tay giết một, hai người cũng sẽ để người mang xác về đốt.