Tô Kính loay hoay một viên đá quý màu đỏ, thầm nghĩ nên dùng cái này thế nào. Chế tạo thành trang bị thì quá thấp kém, không đủ trả tiện công cho luyện khí sĩ. Dùng để mài kính viễn vọng? Pha lê bình thường kèm thuật đạo cũng có hiệu quả xuất sắc rồi.
Tô Kính ngẫm nghĩ, chợt có lóe tia sáng. Hắn bị gì thế này? Thứ này dùng để làm huy chương là tốt nhất. Đây là thế giới có thuật đạo, đá quý cứng rắn đến mấy cũng có thể tùy ý chế theo hình dạng mình thích. Áo giáp trên người binh sĩ, minh bài mang theo tùy thân đều có thể dùng đá quý chế tạo, làm vậy phô trương lên quân đội của Tô Kính rất giàu.
Nghe thì dung tục nhưng nếu mỗi binh sĩ nhận được vật phẩm trang sức tinh mỹ như vậy thật sự sẽ nâng cao sĩ khí.
Dù sao nguyên đế quốc không có quân đội nào xa hoa đến vậy.
Phải rồi, lo tốn công sức vào Tô Tuyệt quên mất thiết kế quân kỳ cho quân đội, huy chương và kiểu mẫu trang bị đều rất quan trọng.
Chế tạo áo giáp thì đành ủy thác gia tộc, nếu đặt mua bên Nguyên gia đường đi xa xôi, đưa đến nơi Tô Kính luyện binh ít nhất mất vài tháng, phí đi đường là một số tiền khãm. Dọc đường nếu xảy ra chuyện chậm trễ thời gian cũng nhiều.
Tô Kính lập tức về chỗ ở của mình vùi đầu vẽ bản vẽ.
Quân kỳ thì đọc đường đi Tô Kính đã suy tính lâu rồi. Đây là quân đội của hắn và Tô Mộ, hắn thấy dị tượng trong mắt nàng là hai người thành hai con thần long quấn quýt nhau, hình tượng sống động kinh hồn.
Tô Kính lập tức múa bút sao chép lại hình ảnh trong Lục Đạo Thần Giám của mình.
Thiết kế quân kỳ này có hai mặt âm dương, đều có một con thần long như mãi không gặp nhau. Nhưng cờ phấp phới theo gió, hai con thần long tung bay như quấn vào nhau, cờ xí thì như mây mù.
Tô Kính và Tô Mộ vốn không nên bên nhau, nhưng vận mệnh đã vậy thì Tô Kính không muốn né tránh. Dù sao hắn là người xuyên việt, thân thể không phải thế tử cũ. Tô Mộ là bản yêu, không kiêng dè điều này. Còn về cảm giác của người khác Tô Kính chỉ đành cố gắng giữ bí mật, hy vọng chuyện này vĩnh viễn không bị ai biết.
Quân đội đế quốc thay đổi biên chế, một phiên hiệu có danh sách sáu mươi vạn binh sĩ chia thành ba quân đoàn, mỗi quân đoàn hai mươi vạn người. Hai mươi vạn người chia ra năm đại doanh, mỗi đại doanh gồm bốn vạn người.
Giờ Tô Kính muốn thành lập quân đội đẳng cấp đại doanh, phiên hiệu của hắn có thể mở rộng sáu mươi vạn người. Tương lai nếu khuếch trương vượt qua mức này sẽ phải thành lập phiên hiệu mới, báo lên triều đình chờ được phê chuẩn. Đương nhiên nếu ngươi thành lập binh đoàn thứ hai thì đế quốc sẽ không thừa nhận và hỗ trợ.
Dưới đại doanh là tám biên chế cấp doanh gồm năm ngàn người, biên chế đẳng cấp khác nhau quy cách quân kỳ cũng khác. Doanh năm ngàn người chia thành năm kỳ, mỗi kỳ một ngàn người. Mỗi kỳ chia ra năm tiểu kỳ, mỗi tiểu kỳ gồm hai trăm người. Nếu không tính bộ đội thám báo thì đây là quy mô hoạt động quân đội nhỏ nhất đế quốc. Phân phối quân kỳ đến đẳng cấp tiểu kỳ.
Tô Kính sửa đi sửa lại bản nháp sau cùng quyết định hình thiết kế. Quân kỳ đại biểu quân đội trong tay hắn là đáy tím, có lửa bay bên rìa, trên có đồ án hai con rồng một xanh một đỏ. Hai con rồng giấu trong quân kỳ màu đen, khi nào kích phát bằng chân khí thì hai thần long mới xuất hiện dị tượng.
Vậy phiên hiệu của hắn đặt tên là Ám Dạ Song Long đi.
Dưới bản vẽ của Tô Kính viết xuống năm chữ: Ám Dạ Song Long kỳ.
Ám Dạ Song Long quản lý ba quân đoàn, Tô Kính đặt tên là Ám Dạ Song Long Sơn Hà, Ám Dạ Song Long Nhật Nguyệt, Ám Dạ Song Long Tinh Thần.
Tô Kính lập ra quân đoàn Sơn Hà trước, hai mươi vạn người phải mất mười năm mới gom đủ, nên kiến thiết một đại doanh trước đã. Chế độ điều lệ, trang phục quân đội phải được đặt ra. Triều đình ghi vào danh sách rồi nếu bị người khác bắt chước là trái pháp luật, rất có thể hoàng thất sẽ xuất binh tiêu diệt.
Tô Kính đặt danh xưng, cờ hiệu cho quân đội mà chưa đã thèm. Chờ Tô Mộ về còn hơn nửa ngày, hắn một hơi lấy ra nhiều tờ giấy bắt đầu thiết kế huy chương,, minh bài, áo giáp, vũ khí của Ám Dạ Song Long quân.
Thiết kế này là vì Tô Mộ, Tô Kính luôn thấy xin lỗi nàng, hắn không muốn ca ca lúc nhỏ nàng chơi cùng!
Thiết kế bề ngoài áo giáp Tô Kính tạo ra rất độc đáo, kết cấu áo giáp tham khảo hệ thống đơn binh bọc thép thời đại Trái Đất. Nhưng thuộc tính áo giáp thì Tô Kính theo ý tưởng thiết kế đồ linh chiến giáp.
Đồ linh chiến giáp khá hoàn mỹ, khác với chiến xa, nó là trang bị đơn binh, trong một chốc Tô Kính không nghĩ ra phương án tốt hơn để thay thế. Bản quyền đồ linh chiến giáp nằm trong tay hoàng thất, thế giới này không có luật bản quyền nhưng Tô Kính làm phò mã cũng không được phép mô phỏng đồ linh chiến giáp.
Tô Kính thiết kế từ bề ngoài đến kết cấu khác hẳn đồ linh chiến giáp vì sợ gây rắc rối. ngoài ra đồ linh chiến giáp là vật phẩm xa xỉ, Tô Kính không có cách nào chế tạo nhiều vậy, chỉ có thể thiết kế phiên bản đơn giản.
Đồ linh chiến giáp phiên bản đơn giản được Tô Kính thiết kế ra chỉ có thể sử dụng trong quân đội của mình, không thể bán ra. Đây là quy định, Tô Kính phải giữ quy định.
Tô Kính thiết kế nhiều vũ khí vốn không định bán ra ngoài, hắn trực tiếp bán cho Tô gia, hoàng thất. Vì bán mấy thứ này ra ngoài tương đương với giúp đỡ đối thủ cạnh tranh. Tô Kính sẽ không làm chuyện mất nhiều hơn được. Nếu không phải Tô Kính túi tiền eo hẹp thì hắn đã không bán đá quý, cương thiết đổi lấy kim ngân.
Dù bán những vũ khí này cho ai, thế lực nào đều sẽ bảo đảm nuôi quân đội bốn vạn người cho hắn.
Đông bắc Dực châu, vị trí cách bờ biển gần mươi dặm có một thành thị chồng lên bằng đá đã có hình thức ban đầu. Gần mười vạn công nhân bị phân phối ở khu vực khác nhau trong thành, bọn họ đang dựng nhà. Toàn là người Tô gia phái đến, trừ những công nhân còn có hơn hai ngàn luyện khí sĩ.
Luyện khí sĩ dẫn đầu có trình độ Kim Đan, Tô gia hỗ trợ thật lòng, quan trọng nhất là phong cách kiến trúc của thành phố này rập khuôn bên quốc gia Tà Thần.