Thoạt nhìn, lực chiến đấu của Đạo môn ở Đông Tần đế quốc, so với đám đạo sĩ ở Thần Binh Đại Lục thì cường đại hơn. Không trách được Cổ Lương khuyến cáo mình, không nên nhằm vào Đông Tần động thủ. Hạm đội như vậy, nếu có mấy chục chiếc, mình liền phải phái tất cả chủ lực đi tới công kích, mới có thể đạt được thắng lợi.
Không, thắng lợi như vậy, không phải là mình muốn, hao tổn khổng lồ, coi như thắng, cũng tương đương không thu hoạch được gì. Một khi thua, đó chính là vạn kiếp bất phục. Mình ở trong Thần Binh đế quốc, sẽ không cách nào ngẩng đầu, càng đừng nhắc giữ vững địa vị.
Tô Kính làm ngoan độc, cũng quyết định Vũ Tam Tuyệt kia phán đoán sai lầm thực lực của Đông Tần đế quốc, cuối cùng dập tắt ý nghĩ tấn công Đông Tần trong đầu.
Cùng tồn tại đối mặt Khế Ước Nhân mới là chủ ý hay, vấn đề là, đối với người như Vũ Tam Tuyệt mà nói, nếu có thể tiêu diệt một đế quốc do Đạo môn chiếm cứ, đó mới là vinh quang lớn nhất.
Mỗi một người, đều có thế giới của mình. Vô luận hắn nhỏ bé cở nào, cũng có thể dùng hai mắt của mình đi xem, dùng tim của mình đi cảm thụ, dùng thực tế của mình đi thay đổi.
Vũ Tam Tuyệt đã không phải là một Nhân loại nhỏ bé, hắn tùy thời có khả năng tấn thăng thành Thần linh. Binh gia chi thần, không cần tín ngưỡng, lực chiến đấu cực kỳ cường hãn, nắm giữ một phương thiên địa, chúa tể sinh tử của hơn ức sinh linh.
Đối với người như vậy, Tô Kính làm sao sẽ ký thác hi vọng vào trên lý trí của Vũ Tam Tuyệt.
Lý trí của Cổ Lương, không phải là lý trí của Vũ Tam Tuyệt, cũng không phải là lý trí của Hoàng Đế Thần Binh đế quốc. Nhất là Hoàng Đế, nghĩ như thế nào, ai cũng không biết.
Trước mắt phiền toái lớn nhất của Tô Kính, là Vũ Tam Tuyệt này rồi.
Hắn không thể mềm yếu, không thể lùi bước. Cường giả Binh gia, ngươi ở trước mặt hắn lùi một bước, chính là đã sắp tiếp cận tử vong rồi. Cho nên đối mặt Vũ Tam Tuyệt khiêu chiến, Tô Kính đối chọi gay gắt, ra đề mục càng khó.
Xem ai có thể trước một bước sát thần.
Ở trong mắt Tô Kính, Địa Ngục Chân Minh Thần xa xa không khó đối phó bằng Vũ Tam Tuyệt này. Địa Ngục Chân Minh Thần đã là người cô đơn, không dám cùng bất kỳ Thần linh nào kết minh, mình có rất nhiều biện pháp đối phó. Mà sau lưng Vũ Tam Tuyệt, là một Binh gia đế quốc khổng lồ, thực lực thậm chí ở trên Ngư Nhân đế quốc.
Xử lý Vũ Tam Tuyệt hắn không dám, kia sẽ khiến Thần Binh đế quốc bắn ngược. Cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp khác, kinh sợ người này một chút.
Tô Kính tính toán, là gọn gàng linh hoạt ở trước mặt Vũ Tam Tuyệt sát thần, cho hắn biết, kết quả đối kháng mình là cái gì. Dĩ nhiên, vạn nhất thực lực của Địa Ngục Chân Minh Thần cường đại hơn trong tình báo rất nhiều, mình còn có thể mời Tiên kiếm hỗ trợ.
Cùng lắm thì chỗ tốt đều cho Tàng Kiếm Đạo Cung, mình một phân không lấy.
- Nếu như, Địa Ngục Chân Minh Thần phái tới địch nhân cường đại, chúng ta phải cùng Vũ tiên sinh so một lần sao?
Tô Mộ hỏi Tô Kính.
Cái gọi là so một lần, chính là có muốn ở hiện tại liền bộc lộ ra thực lực hay không.
- Không cần thiết, đả pháp thường quy, dùng hạm đội nghiền ép qua là được.
Lần này Tô Kính mang đến vũ khí nhằm vào cực mạnh, cho dù đối mặt cường giả Kim Đan tầng chín, bản thân Liệt Dương Thần Hoàng hạm cũng là đại sát khí.
Huống chi lần này có Thiên Yêu hạm tốt nhất, đó là binh khí chiến tranh sẽ hóa thân Thiên Yêu, trừ công kích từ xa chưa đủ ra, các loại chi tiết đều để cho Tô Kính vô cùng hài lòng.
Có Thiên Yêu hạm, cần gì mọi người động thủ?
- Mỗi người đều vào vị trí và cương vị riêng, không có mệnh lệnh của ta, trước lúc gặp phải Địa Ngục Chân Minh Thần, mọi người không để đích thân động thủ, sử dụng lực lượng chiến hạm đi chiến đấu.
- Vâng.
Ngay cả Tô Mộ, cũng phải dùng giọng điệu cung kính trả lời, đây là quân lệnh.
Phía trước xuất hiện Địa Ngục đại quân, có mấy trăm Cốt Long, phía sau là Minh giới Thiên Sứ càng thêm cao cấp. Những Minh giới Thiên Sứ này, thân cao mười trượng, trên lưỡi hái trong tay đã có thần văn lưu động, cường giả Kim Đan bị chặt một phát, chính là nguyên khí lỗ lã, thậm chí ở miệng vết thương không ngừng trôi mất, không cách nào chữa khỏi.
Công kích không nguy hiểm đến tánh mạng tích lũy nhiều, cũng biến thành trí mạng rồi. Huống chi, tốc độ của chi đại quân này, mau không hợp lẽ thường.
Những Thiên Sứ cùng Cổ Long kia, đều lấy phương thức bước nhảy không gian đi về phía trước, đây đối với một chi đại quân mà nói, là cực kỳ không bình thường.
Vũ Tam Tuyệt cười nhạt, trên chiến hạm chủ lực của hắn, một vầng hào quang khuếch trương ra bốn phương tám hướng, bao phủ tất cả phi thuyền. Trên mỗi phi thuyền, lập tức tương ứng hiện ra mười hai vầng hào quang.
Đây là hào quang giảm bớt thần uy, nặng chồng lên nhau, cường ngạnh cùng Cốt Long va chạm.
Cốt Long kia vọt tới trước, tiếp xúc đến vầng hào quang mà Vũ Tam Tuyệt đánh ra, từng khúc xương cốt vỡ vụn, vài chục con Cốt Long phía trước trực tiếp rơi hướng vực sâu, mà không phải là mặt đất.
Những Cốt Long mảnh nhỏ này, ở trong quá trình rơi xuống tiếp tục phân giải, hóa thành tro bụi, cuối cùng không có một chút lực lượng bị Thần quốc này thu về.
Vầng hào quang chiến trận của Vũ Tam Tuyệt, là bá đạo như thế, để cho Tô Kính nhìn mà kinh hãi.
Thoạt nhìn, Thần Binh đế quốc đối với chiến tranh Thần linh, nghiên cứu rất thấu triệt a. Đối phương có thể phát huy lực lượng đến mức tận cùng, đây là thành quả được vô số tiền nhân nghiên cứu ra. Không phải Vũ Tam Tuyệt ngưu bức đến cỡ nào, vỗ đầu một cái, đã nghĩ ra loại chiến thuật này.
Mười hai đạo đại thần uy chồng lẫn nhau, làm sao tổ hợp, đó là có chú trọng. Tổ hợp không tốt, ngược lại suy yếu uy lực của công kích. Tổ hợp không đúng, vậy thì không cách nào tạo thành chiến quả hiện tại.
Cốt Long ở phía sau lập tức cắt giảm tốc độ, lui nhanh về phía sau. Bọn chúng là đơn vị vật lộn, vốn muốn bổ nhào lên chiến hạm tiến hành công kích, kết quả ở cách chiến hạm mấy dặm, liền hoàn toàn tử vong rồi.
Công kích tính nhằm vào!
Tô Kính nghĩ ra, loại đại thần uy này, căn bản giết không chết mình. Nhưng vẫn kinh ngạc vì khoảng cách công kích kinh khủng như thế. Chiến hạm của mình cũng có thể làm được điểm này, nhưng không có nhằm vào, hiệu quả liền biểu hiện không ra.