- Hạ đại nhân biết có ai đi theo bệ hạ săn bắn lần này không?
- A, thế tử muốn hỏi Vô Ưu công chúa có đi cùng đúng không?
Tô Kính gật đầu.
Hạ Vô Song trả lời:
- Vô Ưu công chúa có đi, còn có mấy hoàng nữ chưa được sắc phong.
Tô Kính phát hiện Hạ Vô Song đối đáp luôn ngắn gọn khiến người không cách nào nói tiếp được. Xe bay chìm trong im lặng lúng túng. Vẻ mặt Hạ Vô Song tự nhiên ngồi đối diện Tô Kính, hắn nhìn biểu tình của nàng, không biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Hơn nửa canh giờ sau xe ngựa ngừng lại, bên ngoài có người mở cửa xe. Tô Kính giương mắt nhìn ra ngoài, họ đã đến dưới ngọn núi đâm thẳng lên chân trời, Chu Tước cung đồ sộ đứng thẳng.
Một cổng chào cao trăm trượng dựng trước cung điện, điện đường kéo dài lên trên mới tới cửa cung điện. Cửa lớn khoa trương, màu thanh đồng, dường như bằng kim loại. Cửa có kiến trúc như thành lâu ba tầng, cách xa một dặm cũng thấy rõ trên tấm biển to viết ba chữ Chu Tước cung.
Đồ án Chu Tước màu đỏ trên cửa lớn thanh đồng như đang bay, hai bên đường có cột đá hoa điêu bằng ngọc thạch.
Tường ngoài Chu Tước cung cao hơn Ngọc Kinh thành gấp mười lần, nửa khúc dưới là đá nguyên vẹn, không có sông hộ thành, đầu tường không có công cụ phòng ngự gì. Chỉ riêng độ cao này đủ ngăn cản đa số người xâm nhập.
Tô Kính nhìn quanh phát hiện Chu Tước cung tuy rằng hùng vĩ tráng lệ nhưng diện tích nhỏ hơn hắn tưởng tượng nhiều, không biết bên trong làm sao săn bắn. Bức tường thành một mặt Chu Tước cung dài mười dặm, theo thế núi vươn lên, tường thành to lớn không che được kiến trúc bên trong.
Tô Kính có cảm giác kỳ diệu rằng Chu Tước cung này chuyển từ thế giới khác, cưỡng ép khảm vào mép rìa ngọn núi này. Chu Tước cung còn chưa được xây xong, số lượng phù văn ẩn chứa trong tường thành quá ít, thậm chí không bằng một số thành phố cỡ trung của đế quốc.
Xe ngựa ngừng trước cổng chào, có cung nhân nghênh tiếp đổi ngựa tuấn cho Tô Kính và hai tiểu yêu của hắn. Tô Kính đến dưới tường thành, dọc theo hướng đông tường thành hai dặm mới có một cửa hông. Cửa hông cũng siêu to, cửa chưa được mở ra. Hai bên cửa hông có cửa nhỏ kích cỡ bình thường, đi từ đây vào Tô Kính cảm giác như chui qua đường hầm xe lửa.
Hai bên đường nhỏ hẹp kín mít điêu khắc bức tranh tinh mỹ. Ngựa của Hạ Vô Song chạy rất nhanh, Tô Kính không thể xem từng bức. Theo Hạ Vô Song vào tường thành, đến một cung điện, nàng đổi áo khoác cho Tô Kính, đeo ngọc bội hình chữ nhật để phân biệt thân phận rồi đổi xe nhỏ.
Một đường trắc trở đại khái hơn một canh giờ sau Tô Kính mới đến bên ngoài một cung điện đỏ rực.
Hạ Vô Song đi vào thông bẩm, không bao lâu sau trở ra cười nói với Tô Kính:
- Bệ hạ mời thế tử vào, tùy tùng thì đi điện kế bên nghỉ ngơi đi.
Tô Kính phất tay:
- Biết.
Ưng Dương và Khuyển Thập Lang đi theo nữ hầu trong cung. Tô Kính cùng Hạ Vô Song vào cửa lớn cung điện màu đỏ, sau khi đi vào là đại điện, trong đại điện không có một ai, rất là rộng rãi, chắc đây là nơi hoàng đế triệu kiến đại thần.
Nơi này thuộc hành cung, nếu hoàng đế không quay về Ngọc Kinh thành có thể giải quyết công việc tại đây.
Đi từ hành lang kế bên, cuối đường có viện lớn vuông vức trồng bách thụ có vỏ cây màu hoàng kim, nhánh cây đung đưa, cao mấy chục trượng. Xa xa dưới cây bách lớn có một cái bàn vuông, hai nam nhân ngồi hai bên.
Hai nam nhân mặc thường phục nhưng nhận ra ngay ai mới là đương kim hoàng đế Khương Diễm.
Hoàng đế cúi đầu xem bàn cờ, nam nhân ngồi nghiêm chỉnh đối diện gã. Nam nhân này dáng vẻ đường đường, mặc trường bào màu đỏ sậm, đầu đội điểm kim quan, tay phe phẩy cây quạt.
Tuyết mới ngừng rơi mà ngươi quạt cái khỉ gì? Xem phong cách này là biết không thể nào là hoàng đế.
Hoàng đế Khương Diễm có khuôn mặt anh tuấn, bề ngoài ba mươi tuổi, đôi chân mày vừa đen vừa rậm tôn lên da mặt trắng trẻo.
Hoàng đế nhìn ván cờ, hơi nghiêng người, tay kẹp quân cờ gõ nhẹ vào lòng bàn tay kia.
Hoàng đế không quay đầu lại nói với Tô Kính:
- Tô Kính, ngươi qua đây xem.
Tô Kính đến gần:
- Vâng thưa bệ hạ!
Tô Kính đứng cạnh bàn cúi đầu nhìn ván cờ, nhìn một cái làm hắn suýt hồn lìa khỏi xác. Hai quân cờ trắng và đen trên bàn cờ như mấy trăm vạn quân đội đang chém giết, dây dưa với nhau, huyết quang tràn ngập.
Trong linh hồn Tô Kính trước tiên là nghe tiếng kèn nặng nề du dương, sau đó thanh âm rối loạn, tiếng bánh xe của chiến xa lăn ầm ĩ, tiếng trống trận sôi sục máu nóng, tiếng kim loại binh khí va chạm, tiếng gầm gừ của yêu thú xông lên, tiếng hét thảm khi binh sĩ chết trận, tiếng lửa cháy bập bùng khi đốt lan ra đồng cỏ.
Những thanh âm này khiến linh hồn Tô Kính chấn động hầu như từ vị trí nê hoàn cung lao ra khỏi đầu hắn, nếu không có Lục Đạo Thần Giám thì chuyến này hắn không chết cũng tàn phế.
Tô Kính cố nén cơn đau quay đầu, xương cổ kêu răng rắc, rốt cuộc thành công dời tầm mắt sang hướng khác.
- Ô?
Hoàng đế khẽ phát ra tiếng kinh thán:
- Tô Kính xem hiểu?
Tô Kính thở hổn hển, cười khổ nói:
- Thưa bệ hạ, không xem hiểu, nếu nhìn lại lần nữa ta sẽ chết.
Hoàng đế ra lệnh:
- Vậy cũng giỏi rồi, ngươi còn chưa Trúc Cơ. Người đâu, thưởng một viên Đại Diễn đan cho hắn!
Chốc lát sau có nữ quan nâng hộp đến. Tô Kính cảm ơn ban thưởng, mở hộp ra thấy một viên đan đỏ thẫm linh lung chín sắc quay tròn trong hộp.
Một tờ phù giấy lót ở đáy họp viết đầy phù chú, thuyết minh làm sao mang Đại Diễn đan.
Đại Diễn đan không dùng để ăn mà để ổn định tinh thần, dành cho việc tu luyện.
Tô Kính định nói mình không có năng lực luyện hóa Đại Diễn đan bỗng viên Đại Diễn đan nhảy vọt lên chui vào thân thể hắn, Đại Diễn đan như vào chỗ không người lao đi thức hải của hắn.
Tô Kính sợ điếng hồn la hoảng kêu bệ hạ.
Hoàng đế cười, Đại Diễn đan chậm lại, phù văn cấm chế trong đan hoàn chậm rãi tản ra. Trong linh hồn Tô Kính vang lên âm tiết phức tạp.
Mỗi một thanh âm vang lên là trong Lục Đạo Thần Giám sẽ xuất hiện một phù văn tương ứng, càng lúc càng nhiều phù văn bị Lục Đạo Thần Giám sao chép lại, tổ hợp thành thiên cương cấm chế mới.
Chỉ một chớp mắt mà như qua ngàn năm, sau cùng Đại Diễn đan chui vào thức hải của Tô Kính. Dường như Lục Đạo Thần Giám sợ nên không ngăn cản.
Hoàng đế không để lại thủ đoạn gì trong Đại Diễn đan, gã không cần làm điều đó với luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ như Tô Kính. Đại Diễn đan lơ lửng trong thức hải của Tô Kính tỏa ánh sáng đỏ lập lòe, nơi ánh sáng đỏ bao phủ thần thức của Tô Kính cực kỳ ổn định.