Đám người Tô Kính không bay, mà là trèo đèo lội suối, một đường đi tới ngọn núi dưới chỗ thần miếu.
Chỗ đỉnh núi là một địa hình đặc biệt bằng phẳng. Kích thước của thần miếu chỉ có phạm vi khoảng năm mươi trượng. Đám người Tô Kính ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên thần miếu, từng khí tức màu đen lưu chuyển, hình thành một vòng xoáy. Diện tích vòng xoáy còn muốn lớn hơn so với ngọn núi này.
Trong vòng xoáy màu đen này, không ngừng có âm thanh bắn đi ra, nghe đặc biệt khiếp người.
Chỉ có đi bộ đến dưới chân núi, mọi người mới nhìn thấy được vòng xoáy. Tô Kính nói:
- Vô Ưu, tạm thời trông cậy vào nàng.
Công chúa Vô Ưu gật đầu. Mọi người đã sớm nghĩ tới, thần miếu không dễ đánh như vậy. Gặp phải chuyện kỳ quái, dựa vào nàng xung phong. Bởi vì trên người nàng có rất nhiều trang bị dự bị. Những thứ vốn là dùng để ban thương cho công thần, không phải đồ của bản thân công chúa Vô Ưu.
Công chúa Vô Ưu lấy ra một quả cầu trong suốt, chỉ có kích thước lớn chừng hột đào. Trong quả cầu là một phù văn vặn vẹo, dường như là hình dáng mực nước ở trong nước, đang tản ra.
Công chúa Vô Ưu búng ngón tay một cái, quả cầu này lại bay lên trên không, tiến vào trong vòng xoáy.
Một lát, công chúa Vô Ưu mới nói:
- Là một thông đạo truyền tống năng lượng. Lực lượng vận chuyển của thần miếu này cung cấp khoảng ba phần cho vòng xoáy. Số còn lại, đến từ ngọn núi này.
- Vậy thì tốt!
Tô Kính phất tay, triệu hồi ra thần binh khôi lỗi. Mỗi một thần binh khôi lỗi giơ gậy chấn động cực lớn, bắt đầu đục về phía ngọn núi. Đồng thời, đám người Tô Kính cũng đi bộ, leo về phía đỉnh núi.
Ngọn núi này vượt quá độ cao hai trăm trượng khoảng năm trăm mét.
Cho dù đám người Tô Kính không cần đạo thuật, dựa vào lực lượng của thân thể, một cái nhảy cũng xa hơn mười thước. Ngọn núi này đối với cường giả Kim Đan mà nói, cũng quá thấp.
Đi đầu chính là kiếm tu, thủ hạ của Đường Hà. Phía sau kiếm tu, là một Luyện Khí Sĩ trẻ tuổi người mặc đạo bào màu vàng hơi đỏ. Khuôn mặt của Luyện Khí Sĩ này lộ vẻ kiêu căng. Đó chính là gia hỏa chỉ phục vụ Đường Hà ba lần.
Trong lòng Tô Kính oán thầm, thật sự chờ mong gia hỏa kia sau ba lần thì chết đi. Vì gia hỏa này là người duy nhất trong toàn quân, không nghe hắn chỉ huy.
Người không nghe theo lệnh chỉ huy, đối Tô Kính mà nói, chính là người không dùng được. Thậm chí đối với hành động của bản thân vốn có lực phá hoại. Lần này tấn công, chỉ là một lần diễn thử tấn công ba đảo Địa Ngục, xem cường giả Kim Đan kết hợp với nhau, có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với ba đảo Địa Ngục hay không.
Chờ tới thời điểm tấn công ba đảo Địa Ngục, Tô Kính đương nhiên sẽ không làm hình thức chém đầu như vậy, mà sẽ dùng đại pháo ngũ hành công kích trước một phen lại nói sau. Có thể phá hủy phần lớn sinh lực của kẻ địch, vậy không cần thiết phải một mình tiến sâu vào.
Đám người Tô Kính không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, lại leo lên ngọn núi. Cửa của thần miếu này mở rộng. Trong cửa lớn, một thân ảnh ngồi ngay ngắn ở trong sân.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, trên người mặc trường bào trắng như tuyết, đầu trọc, chân trần, trong tay đang cầm một quyển thư tịch có bìa màu đen. Nếu không phải mắt hắn màu xanh lục, sau đầu có khí đen lượn lờ, tất cả mọi người sẽ tưởng lầm hắn là tăng lữ của phật môn.
Nam tử kia nhìn kiếm tu lên tới đỉnh núi, nhướng mày, mở thư tịch màu đen trong tay ra. Khí đen từ trong thư tịch bay ra, hóa thành chín chiến sĩ dữ tợn mặc áo giáp, đánh về phía kiếm tu.
Kiếm tu kia cũng không có sử dụng phi kiếm, mà lặng lẽ từ phía sau lưng rút ra một thanh bảo kiếm. Tốc độ của bàn chân di chuyển, xông ngược tới. Phải tiết kiệm lực lượng. Nam tử áo trắng kia hiển nhiên vô cùng cường đại. Mình không phải là đối thủ của hắn. Nếu như dốc hết toàn lực, nam tử áo trắng này chỉ cần ở bên cạnh tập kích bất ngờ, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Kiếm tu không sợ hãi. Đối với người như hắn mà nói, chiến đấu chỉ là một phần của cuộc sống, cũng đơn giản giống như ăn cơm uống nước. Chỉ là không có người nào muốn bị nước làm cho sặc chết, bị bánh màn thầu làm nghẹn chết.
Đường Hà cũng đi tới. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn có chút an tâm. Hắn sợ kiếm tu chiến đấu không chút kiêng kỵ, rất có khả năng sẽ ngã xuống ở trong thần miếu. Nam tử kia cho hắn áp lực, cũng tương đối lớn. Nếu có thể Kim Đan Nhập Khiếu, hắn cảm thấy còn đánh được một trận. Hiện ở đây, chỉ dựa vào bảy Thần Đan, Đường Hà tự biế mình không phải là đối thủ của đối phương.
Thời điểm Mộ Ngân Mâu đi lên, nam tử áo trắng này đã lẩm nhẩm đọc thư tịch, thả ra một sinh vật kỳ quái, đầu rắn, thân người, trong tay cầm cương xoa, đang cùng Luyện Khí Sĩ kiêu căng, thủ hạ của Đường Hà chiến đấu cùng một chỗ.
Người của hai bên cận chiến sát người, sử dụng đều là đạo pháp. Trong tay của người đầu rắn kia có băng tiễn nho nhỏ màu đen nhanh chóng bắn đi ra. Mục tiêu không phải người kia, mà là tự do không mục đích.
Luyện Khí Sĩ kiêu căng, bắn ngón tay liên tục. Từng ánh sáng màu đỏ bay ra. Mỗi một đạo ánh sáng màu đỏ đều đánh trúng một băng tiễn màu đen, khiến cho thủ lĩnh rắn kia thả ra băng tiễn, tất cả đều bị chặn lại, bị đánh rơi.
Bất luận là băng tiễn công kích hắn, hay là không có mục đích, Luyện Khí Sĩ kiêu căng đều không có buông tha. Hắn đã cảm thấy băng tiễn màu đen này có điểm không thích hợp, hơn nữa bắn loạn, cũng dễ dàng công kích được người phía sau lưng mình.
Lúc này Tô Kính mới cảm giác được, Luyện Khí Sĩ kiêu căng này vẫn có chỗ đáng khen. Hắn không phải chỉ là bắt đầu hỗ trợ, giết chết kẻ địch trong thần miếu, đồng thời còn bảo vệ bạn đồng hành thực lực hơi yếu ở phía sau.
Tô Kính liếc mắt thoáng nhìn nam tử áo trắng kia, liền nói:
- Hắn không phải là mục tiêu chủ yếu, mau chóng giết chết.
Nam tử áo trắng này nhìn về phía Tô Kính. Trong hai mắt Tô Kính một mảnh mơ hồ, lập tức khởi động Lục Đạo Thần Giám. Bên trong Lục Đạo Thần Giám, một ánh sáng phù văn bắn đi ra. Hai mắt nam tử áo trắng lập tức nhắm lại.
Phụt!
Lúc này, thần binh khôi lỗi của Tô Kính bắn ra một mũi tên lông vũ. Thân thể nam tử áo trắng này liền lắc một cái. Mũi tên lông vũ lướt qua cổ hắn, chỉ cách còn có nửa thước, lưu lại một vết máu.