Vũ khí tiến công cùng phù lục phòng ngự của Tô Kính là cùng lúc khai phá, đi ở phía trước. Bởi vì hắn tu luyện ra Ngũ Hành Nguyên Từ Thần Lôi, nghiên cứu chế tạo so với người khác dễ hơn rất nhiều. Dù cho ở thời đại trung cổ, mấy thứ này cũng không có gì quá khó khăn. Chỉ là Thần châu suy bại, mới làm loại đạo thuật này hầu như đoạn tuyệt.
Chỉ cần Thần châu thế giới tiếp tục đề thăng, các loại đồ vật như Nguyên Từ Thần Quang, cũng sẽ không khó cân nhắc nữa.
Bên Đạo môn thời gian tương đối đầy đủ, mà bên Ma Môn, là đến lúc luyện chế phù lục, hoặc là Đạo khí, Tiên khí, hiệu quả tất nhiên không bằng Đạo môn. Nguyên Từ Thần Quang này xuất hiện, khiến Đạo môn thắng lợi nắm chặt lớn hơn một chút.
Nhiệt độ phụ cận Huyền Băng Hải trở nên có chút thấp, Tô Kính phỏng chừng, dựa theo tiêu chuẩn của Địa Cầu, đã là âm hơn 40 độ. Binh sĩ dưới Tiên Thiên kỳ, phải dựa vào trang bị mới có thể còn sống.
Bản thân Đạo môn chuẩn bị đầy đủ, Tô Kính càng trực tiếp rút lui khỏi đại lượng công binh, không có tạo thành tổn thất ngoài ý muốn. Cái nhiệt độ này còn đang giảm xuống, Nguyên Từ Thần Quang đột nhiên xuất hiện, là có liên quan trực tiếp.
Loại nhiệt độ này đối với Trúc Cơ kỳ không có vấn đề, chỉ là Tô Kính sợ còn có biến hóa đặc thù gì nữa.
Nguyên Từ thần quang càng ngày càng mãnh liệt, không có ý tứ tiêu tán chút nào.
- Vương gia, bên Ngư Nhân có tình huống.
Trong chiến hạm của Tiêu Diêu Vương, thủ hạ của hắn trình lên tin tức truyền đến.
- Ta đã biết, thú vị, chỉ là nghìn vạn quân đội, ở biển rộng trong, có thể làm cái gì đây?
Tiêu Diêu Vương Tô Dương trôi nổi ở trên không chiến hạm, tuyệt không lo lắng Nguyên Từ Thần Quang thương tổn, hắn nhìn biến hóa ở chỗ sâu trong Nguyên Từ Thần Quang, tâm tình bình tĩnh.
Nhân loại có thể lợi dụng Nguyên Từ lực lượng, thật là quá nhỏ, so với Nguyên Từ Thần Quang trong bầu trời, khác nhau trời vực.
Sinh mệnh vô cùng vô tận, cho Tiên Nhân đủ thời gian đi nghiên cứu, nhưng trước lúc này, bị người giết mất thì sao?
Tiên Nhân, cũng sợ tử vong a!
- Thanh Sơn, ngươi đi ám sát, Hoành Sơn, ngươi mang tinh nhuệ, đi tập kích quân đội lạc đàn của đối phương. Quân Sơn, đi gọi thiếu gia, cho ngươi một chi binh mã, chính diện ngăn cản quân đội Ngư Nhân một chút, ngăn cản nửa canh giờ là được.
Tiêu Diêu Vương Tô Dương, hạ đạt một loạt mệnh lệnh.
Cúc Nguyệt Sơn có chút ngạc nhiên hỏi:
- Lão gia, sự tình ngăn trở Ngư Nhân, tại sao phải để thiếu gia động thủ?
- Tô Kính hắn minh bạch, sẽ tổn thất một nhóm người tay, như vậy quay đầu lại ta điều động binh mã Đạo môn, liền không có người nào dám cự tuyệt. Ta là để nhi tử ra trận đầu tiên a, hắc.
Cúc Nguyệt Sơn hiểu, lão gia đã là Tiên Nhân, nhưng không có nghĩa là không dùng mưu kế, mới có thể chỉ huy cả lực lượng Đạo môn.
- Nghìn vạn Ngư Nhân, không đủ gây hoạn. Trên đường về, sẽ có chút phiền phức. Nguyệt Sơn, ngươi bảo mọi người, đi trước Đại Thánh sơn, nhìn có cơ hội tiến công hay không.
- Lão gia, còn ngươi?
- A, hiện tại trên thế giới này, thế lực có thể đánh bại ta rất nhiều. Nhưng người có thể giết ta, chỉ có Tiên đế Khương Diễm. Ta ở chỗ này, ngươi yên tâm là được.
- Vâng.
Cúc Nguyệt Sơn lĩnh mệnh đi ra, Tiêu Diêu Vương Tô Dương chỉ để lại một chiến hạm, một chi quân đội giữ gìn chiến hạm vận hành.
Trong chiến hạm thật lớn, Tô Dương nhìn thiên không, không bỏ được buông ra ánh mắt. Nguyên Từ Thần Quang thiên nhiên kia, đối với người khác mà nói là ý nghĩa nguy hiểm, với hắn mà nói, là cơ hội học tập ngàn năm một thuở.
So với người khác vượt lên đầu một bước, liền nơi chốn vượt lên đầu. Hắn biết, như các loại lực lượng giấu ở Kiếm Đạo Cung, trong sơn môn nhà mình cất dấu Tiên Nhân cường đại. Thế nhưng Tiên Nhân này, không cách nào như đồn đãi, cùng thế giới phù hợp không gì sánh được, cũng không có thể hành tẩu ở bên ngoài.
Mà mình, là Nhân Tiên, thời điểm Thế Giới lực tan vỡ, Nhân Tiên trước hết không may, thế nhưng trên đường Thế Giới lực tấn chức, Nhân Tiên là trước hết lấy được.
Vận mạng của mình, cùng thế giới này dính dáng chung một chỗ, nếu không hảo hảo nắm chặt cơ hội, liền xin lỗi những người đã từng vì mình mà bỏ ra sinh mệnh.
Sống sót, không phải là rất trọng yếu, trường sinh bất tử, cũng không có cái gì không tưởng. Thế nhưng, cũng chỉ có sống đến ngày thế giới này khôi phục, mới có hi vọng sống lại mẫu thân Tô Mộ.
Vậy tiếp tục cố gắng ah, Nguyên Lăng Hồng ly khai, cũng là chuyện tốt. Đối với nàng, quá không công bình.
- Thiếu gia, lão gia lệnh ta qua đây, mượn một chi quân đội, ngăn trở đại quân của Ngư Nhân đế quốc. Có chừng một nghìn vạn Ngư Nhân, đều là tinh nhuệ.
Cố Quân Sơn tới gặp Tô Kính, trên gương mặt chất đầy dáng tươi cười.
- Điều kiện như thế nào?
- Sẽ chết một số người, kéo dài nửa canh giờ.
Cúc Nguyệt Sơn trả lời.
- Long Yên, mang năm quân đoàn cấp bốn, mặt khác, mang nhiều Yêu binh cùng khôi lỗi. Ngọc thạch gấp đôi, vũ khí tầm xa gấp bốn. Nhị tiên sinh phụ trách chỉ huy, ngươi nghe mệnh lệnh của hắn là được. Nhớ kỹ, phải sống trở về.
Tô Kính nói với Long Yên.
Long Yên còn không có tu luyện thành, lần này để cho nàng đi, chủ yếu là nàng mang Yêu binh càng thêm dễ dàng một ít, nếu nàng không đi, sẽ làTô Mộ, hoặc Mộ Ngân Mâu. Hai người kia phải giữ ở bên người, đề phòng Tiên Nhân của Ma Môn đánh bất ngờ.
- Nhị tiên sinh, phụ thân còn nói cái gì không?
Tô Kính truy vấn một câu.
Cố Quân Sơn cười nói:
- Thiếu gia, lão gia không nói gì.
Tô Kính gật đầu, biểu hiện đã minh bạch. Không nói gì, chính là trong lòng hiểu rõ, lần này Đạo môn chí ít sẽ không tổn thất quá nặng. Ma Môn phát động đại quân Ngư Nhân đến đây giáp công, đó là trên lôi đài đã nhìn không thấy hi vọng.
Thừa dịp Nguyên Từ Thần Quang xuất hiện, phát động một kích trí mạng này, nội tình của Ma Môn, ngược lại cũng không tính là quá cường đại. Bằng không chỗ tốt như vậy, hà tất đưa cho Ngư Nhân.
Ngư Nhân xuất động, cũng khẳng định không chỉ là nghìn vạn quân đội, dù sao thời đại Tiên Nhân xuất hiện, số lượng quân đội như vậy, là có chút quá ít.
Mấy chục vạn quân đội, khả năng đối với một Tiên Nhân sản sinh ảnh hưởng, bên Tô Kính, lại không phải là không có quân đội, hắn trực tiếp phái 100 vạn người đi qua, cho dù là ở trong biển rộng, cũng có thể ngăn chặn Ngư Nhân nửa canh giờ.
Song phương vẫn có chênh lệch, Nhân loại tạm thời chiếm ưu thế.