Mục lục
Hồng Liên Bảo Giám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy cũng không được, trong quang minh luyện ngục có rất nhiều chó săn của Quang Minh thần, chúng ta cũng phải mang theo một ít thủ hạ, ở bên kia ngài khó khôi phục lực lượng.

An sợ Tô Kính xảy ra vấn đề, Tô Kính chết trong quang minh luyện ngục, Tô Mộ không tha cho hắn. Mà bây giờ Tô Mộ tiện tay có thể giết hắn.

Tô Mộ trả thù, hắn chịu không nỗi.

- Nếu không ngài đừng đi, ta chuẩn bị một ít nhân thủ, ta cũng có thể mang Văn thành chủ trwor lại.

An bất an địa nhìn Tô Kính, hi vọng hắn cải biến chủ ý.

- Ngươi sợ cái gì?

Tô Kính nói:

- Quang minh luyện ngụ chỉ là mảnh vỡ không gian nho nhỏ, cũng không nguy hiểm thế nào. Đối với luyện khí sĩ mà nói, luyện chế trang bị không gian đều cần dùng đến loại vật này. Liên hệ nhiều cho nên tập mãi thành quen. Người Tà Thần quốc độ sợ hãi mảnh vỡ không gian đó là bởi vì các ngươi không hiểu và sợ hãi cái tên của nó.

An bất đắc dĩ nói:

- Như vậy ta chuẩn bị một chút, ít nhất...

- Đơn giản là chuẩn bị trang bị, không cần.

Tô Kính cắt lời của An, nói:

- Có lẽ ngươi nên nhân cơ hội này nhận thức quy tắc quang minh luyện ngục đi, nếu không cho dù có thể hấp thu vào trong sách, cuối cùng chỉ là vật ngoài thân, cũng không có trợ giúp gì với ngươi tu hành.

An đáp ứng, hắn đang suy nghĩ lời Tô Kính nói, phương thức luyện khí sĩ tu hành khác với hắn, hắn vốn cảm thấy trăm sông đổ về một biển, hiện tại ngẫm lại biện pháp luyện khí sĩ có quá nhiều thứ hắn cần tham khảo.

Mà Đông Tần đế quốc có thể viễn chinh chư thần quốc độ, luyện khí sĩ cường đại là có thể tưởng tượng.

- Đi thôi.

Tô Kính lại thúc dục lần nữa, An lúc này mới cho ra tọa độ không gian vị trí của Văn thành chủ. Truyền tống trận châẩn bị xong, nó nằm bên trong thần mộc hạm, bốn người tiến vào truyền tống trận sau đó ánh sáng định vị xuất hiện nhiều lần, cuối cùng bốn người truyền tống đến một vùng đất hắc ám.

Tô Kính nhìn chung quanh, không gian nơi này nghiền nát, có không biết bao nhiêu trọng bích chướng. Lớn nhỏ tương đương với một một ngọn núi cao lớn. Hướng lên hơn ba nghìn trượng và chung quanh phạm vi mười dặm.

Không gian lớn như thế, nếu lợi dụng thứ nguyên thạch tiến hành luyện chế có thể chế tạo ra trang bị không gian dung tích lớn.

Đây là tiêu chuẩn mảnh vỡ không gian, trong không gian bộ có hạch tâm, cái gọi là hạch tâm chính là không trang đa trọng điệp gia với nhau, chúng sẽ va chạm hình thành một khu vực không ổn định, không gian chung quanh ổn định chính là quang minh luyện ngục.

Bởi vì cực độ hắc ám, Tô Kính dùng Quan Tinh Thuật cũng chỉ nhìn thấy phạm vi hơn mười trượng, ngược lại thần niệm dễ dàng quan sát cả không gian.

Khu vực hạch tâm không ổn định cũng là lực lượng căn nguyên dẫn dắt mảnh vỡ không gian phiêu lưu các nơi. Nếu như dùng thứ nguyên thạch hấp thu luyện hóa hạch tâm này. Thứ nguyên thạch trở thành tọa độ không gian, cũng là được một kiện trang bị không gian.

Đó là biện pháp luyện chế trang bị không gian đơn giản nhất, biện pháp còn lại, mặc kệ hiệu quả hoàn mỹ cỡ nào cũng khó hơn biện pháp này nhiều.

Tô Mộ thả người bay ra khỏi phi thuyền, khí cầu tỏa ra mười đạo cường quang chiếu rọi tứ phương, ánh mắt mọi người nhìn thấy xa xa.

Cách đó không xa có một lao ngục, chung quanh có bốn cột đá bén nhọn mọc ra ngoài, trên mỗi cột đá có khóa sắt quấn quanh. Một sinh vật hình nươời bị khóa sắt buộc vào giữa cột đá.

Giữa bốn cột đá có lõm vào ở phía dưới, thân thể sinh vật hình nươời nọ đang ở trong nước bùn. Tóc của hắn rối loạn và dài hơn hai tươớc. Cảm giác dinh dính, còn có một ít chất lỏng mục nát bám vào, trên tay và lồng ngực của hắn có lông màu xám đen.

Chỉ có đôi mắt là màu da trời tinh khiết, trong mắt mang theo cảm xúc thống khổ.

- Này!

Lưu Bạch kinh ngạc đến ngây người, bởi vì đôi mắt này chính là Văn thành chủ nhưng thân thể chính là ma thú, đây là luyện ngục trừng phạt sao? Nó còn đơn giản hơn nhiều nhưng nếu suy nghĩ sâu thì biện pháp trừng phạt này vô cùng đáng sợ.

Văn thành thành chủ bị giam giữ trong không gian tối tăm, thân thể ma hóa, không cần đồ ăn cũng có thể sống sót, chỉ cần hấp thu năng lượng trung tâm hỗn loạn là được.

Nhưng tất cả trí nhớ, tình cảm của Văn thành chủ không có biến mất, hắn bị giam giữ ở nơi này, các loại phương diện nhu cầu của nhân loại không thể thỏa mãn, loại thống khổ này sẽ dần dần điệp gia.

Địa ngục chi hỏa trong tưởng tượng không có xuất hiện, ngược lại giữa không trung cao cao, mỗi một phút sẽ có một tia sáng đánh xuống chiếu vào đỉnh đầu Văn thành chủ và bị hắn hấp thu.

Đây là tia sáng kéo dài tính mạng của Văn thành chủ, nhìn nó giống như ban thưởng mà không phải trừng phạt.

Thời điểm những người này không muốn sống, loại ban thưởng này chính là trừng phạt nghiêm khắc nhất. Ngươi sẽ biết mình thừa nhận thống khổ vĩnh viễn. Quang minh hàng lâm chính là tàn khốc vô tận.

Trên mặt An có vẻ không đành lòng, hắn nói với Tô Kính:

- Đại nhân, ta thử một chút, nếu không thể giải cứu hắn ra ngoài thì nên...

- Ngươi tới quyết định.

Tô Kính biết rõ An muốn Văn thành chủ chết không đau, không gian như thế có hơn một trăm địa phương như vậy, mỗi bốn cột đá đều có giam giữ phạm nhân. Những người phàm tục này dựa vào năng lượng không gian hạch tâm mà sinh tồn, trên bầu trời mỗi phút đồng hồ sẽ bắn ra tia sáng chữa trị thân thể bọn họ..

An và Lưu Bạch đi tới trước mặt Văn thành chủ, Lưu Bạch nói:

- Ngươi còn nhận ra ta không?

Trong mắt Văn thành chủ khôi phục một tia thần trí, hắn cố gắng gật đầu một chút, Lưu Bạch nói:

- An sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra, nếu như không được thì chúng ta sẽ giết chết ngươi, cứu vớt linh hồn ngươi ra khỏi nơi này.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Văn thành chủ có hai hàng nước mắt chảy ra. Hai hàng nước mắt chảy vào bộ lông trên người, cũng trôi đi hai hàng vết bẩn trên mặt.

Tô Kính nói với Tô Mộ:

- Nơi này là quang minh luyện ngục cấp thấp nhất, Quang Minh thần không có khả năng tới nơi này, hiện tại chúng ta không gặp phiền toái.

- Đó là đương nhiên, không có khả năng mỗi lần đều có phiền toái.

Tô Mộ chỉ huy khí cầu tuần tra chung quanh, trong không gian tổng cộng giam cầm một trăm hai mươi sáu người.

Mỗi người đều thê thảm hơn Văn thành chủ, trên người có rất nhiều nơi biến dị, người không ra người quỷ không ra quỷ. Đại đa số người còn bảo trì tức giận, rất ít người là tuyệt vọng, chỉ có một người xuất hiện cảm xúc chết lặng. Trên đỉnh âầu của người này có tia sáng hàng lâm đặc biệt nhiều.

Dường như thần linh ân sủng đặc biệt với hắn. Hào quang hàng lâm như thế, trong mắt của hắn mới xuất hiện một tia tình cảm nhân loại nhưng ngay sau đó là chết lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK