Nỗi lòng Diệp Thiêm khủng hoảng, nụ cười cứng ngắc. Gã cầm thần khí ngoại đạo tương đương với một món đạo khí, sư phụ đưa ra nhưng không nói khi nào lấy lại.
Sư thúc nhìn trúng thần khí ngoại đạo này, gã nên đưa hay không?
Sửu Đạo Nhân mang Diệp Thiêm chớp mắt đến dưới một vách vực sau núi. Nơi này gió âm u, trời đất tối tăm, bóng ma bao trùm cây cối xanh ngắt. Hai người đến làm đám chim giật mình đập cánh bay lên, khi đụng vào cương khí hộ thân của Sửu Đạo Nhân thì bị chấn tan xương nát thịt.
Sửu Đạo Nhân cười gằn ngoắc ngón tay, Ngục Thần Chỉ giấu trong dây lưng của Diệp Thiêm rơi ra. Dây lưng của gã chỉ là một món pháp khí tạp phẩm tự thành không gian, không chịu nổi luyện khí sĩ Kim Đan kỳ ngoắc một cái.
- Diệp sư điệt nói xem nên đối phó Tiêu Dao Hầu kia thế nào?
Diệp Thiêm lặng im một lúc, gã biết sư thúc tuyệt đối không trả lại thần khí ngoại đạo đó cho mình, lòng rất tức tối.
Sau cùng Diệp Thiêm lên tiếng:
- Người mà ta muốn nhưng Tiêu Dao Hầu thu làm đệ tử là làm Thanh Dương cung mất mặt, ta tìm lý do giết nữ nhi của Lâm Hoành Sơn tại chỗ, Tiêu Dao Hầu không thể nào vì một đứa nhóc chưa bái sư mà trở mặt với Thanh Dương cung.
Sửu Đạo Nhân cười to bảo:
- Có gì không được! Nếu ngươi giết người, Tiêu Dao Hầu liều tổn thất vài thuộc hạ giết ngươi tại chỗ rồi lấy mạng đổi mạng là được. Tại sao ngươi bị Nhị Quản Gia nhục nhã? Cũng vì tài nghệ không bằng người mà không chịu liều mạng.
Mặt Diệp Thiêm đỏ rần thầm hận sư thúc.
Mặt Sửu Đạo Nhân bóng nhẫy, da mặt dày không thua gì Bạch Mi Đạo Nhân.
Sửu Đạo Nhân cứng rắn cướp thần khí ngoại đạo của sư điệt, lòng thầm tính toán, mở miệng hỏi:
- Diệp sư điệt có biết khúc xương trắng này là cái gì không?
Diệp Thiêm lắc đầu, tuy gã là luyện khí sĩ của danh môn đại phái nhưng không xem nhiều mấy thứ đạo ngoài lề. Trong Thanh Dương cung có đầy đủ tư liệu, Diệp Thiêm không có thời gian xem.
Sửu Đạo Nhân cười nói:
- Đây là thần khí nổi tiếng của Pháp gia ngày xưa, Thần Ngục Chỉ.
Diệp Thiêm hoang mang.
Sửu Đạo Nhân tiếp tục bảo:
- Pháp gia và Nho gia nương tựa nhau, thủ đoạn trị lý quốc gia rất hung ác. Pháp gia chấp chưởng pháp luật, khi bắt một ít tồn tại cường đại thì cường giả Kim Đan đệ tử của Pháp gia sẽ mang thần khí này đưa phạm nhân vào Thần Ngục Chỉ.
Tim Diệp Thiêm rớt cái bịch, vì trong Đạo Môn dù là tiên khí cũng không thể lưu trữ sinh vật sống. Thần khí của Pháp gia này bằng vào đẳng cấp sánh bằng đạo khí của Đạo Môn, có thể chứa người sống.
- Thần Ngục Chỉ, Trấn Ngục Chỉ, Luyện Ngục Chỉ là thần khí nổi tiếng của Pháp gia. Năm xưa vô số người Đạo Môn bị thứ này ám hại, ta luyện hóa Thần Ngục Chỉ sau đó vào Tiêu Dao Hầu phủ, thần không biết quỷ không hay đến gần tiểu nha đầu kia bắt giữ nó đưa vào Thần Ngục Chỉ, khi đó Tiêu Dao Hầu sẽ không biết là ai làm.
Biểu tình của Diệp Thiêm thay đổi liên tục.
Sửu Đạo Nhân thấp giọng nói:
- Ta lấy Thần Ngục Chỉ, nha đầu bắt được đương nhiên tặng cho Diệp sư điệt làm đỉnh lô. Ngươi giam nha đầu trong nhà riêng ở Ngọc Kinh thành, trong môn sẽ không người biết, ngươi muốn làm gì thì làm.
Diệp Thiêm nghe vậy nở nụ cười dâm tà.
Thanh Dương cung có thuật thải bổ nhưng bị hạn chế nghiêm khắc, cơ bản là cách song tu. Nếu thần không biết quỷ không hay bắt bé gái vào nhà mình, muốn chơi kiểu gì tùy thích, dù có hút sạch bé gái cũng không ai bắt tội.
Nghĩ đến đây Diệp Thiêm mỉm cười nói:
- Mọi việc xin nghe theo sư thúc, sư phụ cũng đã dặn vậy.
Sửu Đạo Nhân thầm cười nhạt, sư đồ các ngươi đều muốn đùn đẩy trách nhiệm, nhưng khi xảy ra việc thì...ha ha, không theo ý ngươi được. Tiêu Dao Hầu dễ đắc tội sao?
Gã vì Thần Ngục Chỉ nên mạo hiểm thử một chút, Diệp Thiêm vì một cô bé thì thật không đáng. Sư huynh từ nhỏ đã mạnh hơn gã, không ngờ thu đồ đệ phế vật như vậy.
Sửu Đạo Nhân nghĩ đến đây tâm tình siêu tốt đẹp, ngửa đầu cười dài.
Ngày hai mươi tám tháng bốn, Dược Vương tế.
Mấy vạn năm trước người sáng tạo tiền thân Thần Mộc Đạo Cung vũ hóa phi thăng thành ngày lễ trong Đạo Môn. Đạo Môn có rất nhiều ngày lễ, vì ai đó phi thăng mà lưu giữ lại đến thời đại Đông Tần đế quốc chỉ còn lại Dược Vương tế.
Thần Mộc Đạo Cung và mười một Đạo Cung khác có mối quan hệ rất hòa hợp, Dược Vương tế kéo dài ba ngày, qua hai ngày nữa là đến ngày năm tháng năm Đăng Thiên Thang.
Vì vậy hôm hai mươi tám tháng bốn, nghi thức thu đồ đệ của Tiêu Dao Hầu Tô Dương không được chưởng giáo mười hai Đạo Cung đến dự. Ngay cả Khổng Tước Đạo Cung có quan hệ thân thiết nhất cũng chỉ phái đại tế tửu dưới tay chưởng giáo đến.
Người có đến hay không chẳng quan trọng, quà tặng là không thể thiếu. Tiêu Dao Hầu phái người đưa quà hướng Thần Mộc Đạo Cung, món quà khá quý trọng nên thứ Thần Mộc Đạo Cung đưa tặng cũng làm Tiêu Dao Hầu vừa lòng.
Đó là một cây Lôi Đình Thần Mộc, tuy chỉ ba thước nhưng bẩm sinh là phôi thai đạo khí. Tài liệu mộc hệ khi luyện chế thường sẽ có hao tổn nhưng Lôi Đình Thần Mộc thì không.
Nhiều năm qua Tiêu Dao Hầu Tô Dương luôn muốn có một khối Lôi Đình Thần Mộc nhưng xin mãi mà Thần Mộc Đạo Cung phớt lờ, hôm nay gã thu đồ đệ rốt cuộc Thần Mộc Đạo Cung cũng nể mặt.
Tiêu Dao Hầu thở phào, Lôi Đình Thần Mộc có quý giá đến đâu cũng không quan trọng bằng Thần Mộc Đạo Cung đã biểu thị hảo cảm với gã. Không uổng công Tiêu Dao Hầu đưa trước quà tặng là một khúc quỷ cốt, thứ này chỉ có Nam Cương sản xuất, gã trấn thủ Nam Cương nhiều năm mới được ba khúc.
Quà tặng của Thần Mộc Đạo Cung là Lôi Đình Thần Mộc, Khổng Tước Đạo Cung Ngũ Hành Tinh Hồn thuần khiết hiếm có. Tiêu Dao Hầu tự mình cũng có thể kiếm được, nhưng sẽ tốn nhân lực, vật lực mới được đến Ngũ Hành Tinh Hồn, mất thời gian cỡ trăm năm.
Đạo Cung thường không chảy ra ngoài tài liệu như vậy để kiểm soát tài nguyên, chỉ có quan hệ thân thiết như với Khổng Tước Đạo Cung mới tặng quà kiểu đó cho Tiêu Dao Hầu.
Tàng Kiếm Đạo Cung tặng một kiếm phôi đạo kiếm, vừa đúng khuôn phép, luyện khí sĩ nào cũng có thể tự luyện chế. Nhưng trong kiếm phôi này có thiên hạ kiếm văn quy tắc chung, Tiêu Dao Hầu dùng để luyện chế ra đạo kiếm thuộc tính gì cũng nước chảy thành sông, cường giả Kim Đan lục chuyển như Tiêu Dao Hầu không tìm được chỗ chê phẩm chất của nó.