Nếu như địch nhân đi đường Vũ Trụ Tinh Không, như vậy còn có chỗ để đánh. Nếu như trực tiếp sát nhập vào đây thì phải dùng thủ đoạn bên trong vị diện. Bằng không Thần Châu thế giới sẽ bị chơi đùa tới hỏng, người không may vẫn là bọn họ.
Người của Thần Châu thế giới rất là phiền muộn, Tô Kính không chịu đem hằng tinh hạm đội của hắn phái ra. Mà chỉ là xuất động Hành Tinh hạm đội tới trợ giúp. Bên Đông Tần cũng có Hành Tinh hạm đội, cũng không có Ô Địch giúp đỡ. Nếu chỉ dựa theo đồ họa chế tạo mà nói, dù thế nào cũng không tạo ra được hạm đội hiệu quả như là Tô Kính.
Cũng may chiến hạm chở khách cùng với các loại Hành Tinh hạm đội đã không khác biệt gì lắm với thứ trong tay Tô Kính.
Tiên cảnh thế giới, Tô Kính vẫn còn đang thương nghị có nên xuất động Đại La Kim Tiên đi trợ giúp hay không. Thế lực Tô Kính ở bên kia chỉ có ở một khu vực cực nhỏ. Chỉ là tăng cảm giác tồn tại, làm cho Hoàng Đế minh khó chịu cho nên mới không triệt để lui ra ngoài mà thôi.
Tinh vực mà Ma Chủ lưu lại lại có chút gân gà, tình huống bị ma nhiễm tương đối nghiêm trọng.
Bên Đông Tần, bởi vì cần một cái Tinh vực xa xôi làm cứ điểm tấn công, cho nên mới phải đi chế tạo ra. Bằng không loại Tinh vực này chỉ cần phái người giám thị là được.
Tô Kính nói:
- Ta còn chưa nghĩa ra được có nên xuất động hay không. Bên kia đối với Thần Châu thế giới càng quan trọng hơn.
- Nhất định là suy nghĩ của ngươi sẽ khác, không phải là vì lý do này.
Mộ Ngân Mâu vạch trần Tô Kính.
Tô Kính cười nói:
- Đúng vậy, đối với Tinh vực to lớn này ta có chút ý kiến.
Nói xong, Tô Kính ném ra một bộ huyễn ảnh, ở trung tâm đại điện, Vũ Trụ Tinh Không rực rỡ nổi lên. Chính là Tinh vực to lớn chỗ Tiên cảnh thế giới và Thần Châu thế giới.
Hai thế giới được đánh dấu thành màu đen và màu trắng.
- Đây là Thái Cực Đồ, các ngươi xem.
Tô Kính thôi động ảo ảnh, toàn bộ Tinh vực bắt đầu xoay tròn, Tiên cảnh thế giới và Thần Châu thế giới hình thành một loại cân bằng kỳ diệu.
Bất quá người đang ngồi đây ít nhất là Kim Tiên, lập tức phát hiện ra vấn đề.
Đó chính là, rõ ràng quỹ tích của song phương tương đồng, thế nhưng Tiên cảnh thế giới lại càng thêm hoạt bát một chút, mà sinh cơ cũng lại dạt dào. Mà Thần Châu thế giới thì lại tương đối an tĩnh, có ý vô cùng vô tận thể hiện ở bên ngoài.
- Sự phân cách kỳ diệu, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, ai cũng không chiếm tiện nghi, ai cũng không mất mát gì.
Đường Hà thở dài nói. Hắn tu hành Đan đạo cho tới hôm nay, trong Tiên đan đều là pháp tắc Đại Nói
Hình ảnh mà Tô Kính đưa ra, nếu như dùng để luyện đan mà nói, có lẽ có thể luyện thành Tiên đan vô thượng. Đáng tiếc hắn không có bản lãnh kia, bằng không lập tức sẽ khai lò.
- Nếu phân chia như vậy mà nói, sau này song phương cũng không tồn tại loại hiện tượng như là biên giới.
Trần La đã nhìn ra một điểm then chốt.
- Hừ.
Vô Ưu công chúa hiểu Tô Kính rất sâu, cho nên nàng biết cũng không đơn giản như vậy.
- Điều chỉnh Tinh vực như vậy sẽ tuyệt đối công bằng. Chỗ duy nhất không công bằng chính là...
Sau khi nhìn mọi người một vòng. Tô Kính cười nói:
- Không có việc gì, có Nhân Sâm Quả Thụ ở đây, Đại La vô thượng cũng không cảm ứng được chúng ta nói chuyện.
- Nếu như quy tắc này là ngươi sáng tạo ra mà nói, ngươi sẽ là người thống trị tuyệt đối.
- Ta nói ta không nhìn lầm người ah.
Tô Kính nói với mọi người:
- Thế nào, Đàm Viêm có phán đoán ra sao?
Đàm Viêm nói không sai, phương pháp phân chia của Tô Kính quá tốt, cơ hồ là một dạng pháp tắc Đại Đạo chí cao cụ thể hóa. Mặc cho người trong Thần Châu thế giới xoi mói như nào thì cũng không nói ra được chỗ nào không thích hợp.
Phân cách như vậy tương đương với không phân, lại có vách ngăn rõ ràng. Lĩnh vực của song phương triệt để dung hợp vào một chỗ, Tiên Nhân muốn giao lưu cũng có pháp tắc Đại Đạo quy phạm, không có cách nào công kích lẫn nhau, chỉ có thể phụ trợ lẫn nhau mà thôi.
Ai làm chuyện phá hỏng thì Thiên Đạo pháp tắc của bản thân tinh vực này sẽ không cho phép.
Máy móc tiêu hao sẽ không hạ thấp, bên ngoài còn có thể đạt thành nhất trí, tương đương với sức chiến đấu được đề thăng. Dù nhìn thế nào cũng không nhìn thấy được kẽ hở.
Vấn đề duy nhất là, pháp tắc này là do Tô Kính làm ra, hắn chính là người thống trị chí cao.
- Làm sao ngươi biết được pháp tắc này là do ta làm ra, mà không phải là kinh nghiệm của tiền bối?
Tô Kính cười tủm tỉm hỏi Đàm Viêm.
- Suy đoán rất là ăn khớp. Rất đơn giản, người như ngươi, không lợi thì không làm. Loại cân bằng tuyệt đối này cũng không phải là thứ mà ngươi ưa thích. Nếu đẩy ra, nhất định là ngươi đã có nắm chắc làm chưởng khống giả. Ngươi dựa vào cái gì chứ? Coi như là Tiên Đế thì cũng không có thể điều khiển tuyệt đối được a. Cho nên đáp án duy nhất chính là ngươi đã sáng tạo r pháp tắc này.
Mọi người không nói gì, chỉ có Đàm Viêm này lên tiếng.
- Ta ác liệt như vậy sao?
Tô Kính cười to.
- Hiện tại, chúng ta sẽ không để ý tới chuyện bên kia, nếu như muốn để cho ta xuất chinh mà nói, chúng ta sẽ đưa ra yêu cầu. Ta đoán, có lẽ bên Tinh vực Ma Môn kia, Thần Châu thế giới sẽ không giải quyết được. Chờ tới khi bọn hắn cầu ta động thủ, ừm. Đàm Viêm, ngươi đi xúc tác chuyện này, phải làm cho Thần Châu thế giới đáp ứng phương án phân cách tinh vực này của ta.
- Đối phương sẽ có nghi ngờ a?
Mộ Ngân Mâu nói xong câu đó lập tức có chút hối hận. Tô Kính càng yêu cầu mãnh liệt như vậy thì đối phương lại càng không nghĩ về phương diện này.
Bởi vì phàm là bẫy rập, đều rất là bí mật. Bên Thần Châu thế giới cũng không phải là thực sự không giải quyết được địch nhâ, chỉ là hi vọng Tiên cảnh thế giới có thể cùng nhau trông coi tinh vực mà thôi.
Song phương xuất quân, hạm đội, phương thức chiến đấu vẫn có khác nhau, rất nhiều chỗ đều có cảm giác bù đắp lẫn nhau.
Đây là chuyện mà Tô Kính cố gắng làm ra.
Lực lượng song phương cũng có thể tác chiến, chỉ là trong một chút hoàn cảnh, có chút thời điểm thì thành phẩm sẽ biến hóa lên rất cao. Nếu như liên hợp lại mà nói, có thể đem thành phẩm hạ thấp xuống rất nhiều.
Ngay sau đó bên Tô Kính chỉ phái ra mười Hành Tinh hạm đội, tiến hành một lần trợ giúp không có ý nghĩa lớn bao nhiêu. Một vị Đại La Kim Tiên cũng không có xuất động, không có một chút ý nghĩa nào.