Chỉ là Tô Mộ lại không để ý tới chuyện này, hiện tại nàng có Lôi Long Cửu Biến, lực chiến đấu của bản thân có thể cường đại bằng đám người Tô Kính, thậm chí còn nhiều hơn. Nàng cũng hi vọng địch nhân có thể tìm tới tận cửa, như vậy mới có thể nhanh chóng giải quyết chiến đấu. Bởi vì cái giá phải trả khi xung kích Thần Miếu cũng không nhỏ a.
Phù yêu dọn dẹp quanh thân, mỗi khi dọn dẹp được một nơi thì Tô Mộ lại đi tới để đặt một ngọn Trấn Yêu tháp.
Trấn Yêu tháp được đặt xuống sẽ lập tức phá hỏng một chút tường sắt đại trận, không được bao lâu đã có sáu quảng trường đã hoàn toàn bị Tô Mộ khống chế. Mà số lượng quân đội tiến vào thành thị cũng đã đạt tới trên năm vạn người.
Năm vạn người này cũng mang theo rất nhiều Thần Binh Khôi Lỗi, còn có năm ngàn đạo binh địa ngục. Dưới sự hướng dẫn của một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, cả đám đấm đá lung tung, đánh nát toàn bộ những địch nhân dám phản kháng.
Lực chiến đấu của binh lính quý tộc không so sánh được với tinh nhuệ của Thần Điện. Bất quá nếu như tiếp tục đánh nữa, Tô Mộ có cảm giác chiến tổn ở bên mình dường như cao lên. Khi lại nhìn binh sĩ của địch nhân, không ngờ trang bị trên người đã tấn cấp thêm rồi.
Đáng tiếc, bên nàng không có đem theo Bạch Hổ trọng kỵ. Nếu như có Bạch Hổ trọng kỵ mà nói, như vậy sẽ có thể tạo thành một trận hình xung kích sắc én, tất cả các địch nhân dưới cảnh giới Kim Đan sẽ bị xé rách sa. Sau đó quân đội ở phía sau mới có thể tạo thành được xu thế nghiền ép.
Bạch Hổ trọng kỵ vừa ra, nhất định sẽ tạo thành ưu thế cục bộ, hấp dẫn cường giả bên địch nhân đi đến.
- Lưu Bạch, ngươi dẫn dắt một ngàn đạo binh, tấn công phương hướng này cho ta.
Tô Mộ chỉ vào cánh phải rồi nói.
- Vâng.
Lưu Bạch suất lĩnh một ngàn đạo binh, mặt khác lại có năm trăm thân vệ của hắn đi theo, phóng về phía cánh phải. Ở trên phương hướng này, kiến trúc không có dày đặc như vậy, bởi vì con đường khá rộng rãi cho nên cũng có vô số địch nhân.
Lưu Bạch ở trên chiến xa, sáu cường giả võ đạo ở phía sau chịu trách nhiệm hai cánh và phía sau. Các thân vệ thì cưỡi ngựa, đạo binh đi bộ đi theo chiến xa. Trên trường đao của Lưu Bạch có tia lửa lóe lên, một đường quét ngang xông về phía địch nhân dày đặc.
- Chủ công...
An ở bên cạnh muốn xin chiến.
Tô Mộ nói:
- Đừng nóng vội, ngươi nhìn xem bên kia có cái gì?
An theo phương hướng mà Tô Mộ chỉ nhìn sang, chỉ thấy trên cánh trái, cách đó hơn một dặm có một cỗ sát khí cường hãn đang nhích tới gần. Đó là một chi bộ đội tinh nhuệ, số lượng sợ rằng cũng có gần vạn.
Cuối cùng có người chịu tới ứng chiến sao? An trở nên hưng phấn, sau khi gia nhập vào trong quân của Tô Mộ hắn còn chưa có một chiến tích nào. Gia nhập minh quân hắn mới hiểu được đường ra của mình ở chỗ nào.
Chỉ phản kháng thần linh không thôi thì không đủ, mà còn phải giết sạch bọn họ, như vậy mới có thể đạt được Thiên Đạo tán thành. Có pháp tắc thiên đạo khen thưởng, như vây con đường tu hành của hắn mới có thể tiến thêm một bước. Chỉ sợ hắn có tu thần thì cũng không sao, thế nhưng phải làm thần linh thủ hộ cho bản thổ trước đã.
Trong hệ thống của Tô Kính, thưởng phạt phân minh. Chỉ cần hắn thu được chiến công, như vậy dù có tu thần thì cũng không phải là vấn đề a.
Tô Mộ chỉ điểm, có một trăm Phù yêu chạy tới, Tô Mộ lập tức nói:
- Mang theo bọn chúng, có thể dùng để hy sinh.
- Vâng.
An nhảy xuống chiến xa, ngoắc tay với phía sau, có một ngàn trung quân lập tức chạy tới. Chi trung quân này vốn chính là do Tô Mộ bồi dưỡng, bất quá sớm cũng không phải là đám người ở Đông Tần kia nữa. Đám tinh nhuệ kia hiện tại đang làm thủ hạ của Lâm Tạ Hồng, chịu trách nhiệm huấn luyện tân binh.
Nhóm trung quân này cũng là lực lượng nòng cốt trong đám lão binh, bước đi rất chỉnh tề đi theo An tiến về phía trước. Dưới sự chỉ huy của Tô Mộ, lại có một doanh năm ngàn người tập kết về bên này, bổ sung từ cánh hông, đi theo bảo hộ phía sau của An. Trong doanh năm ngàn người này, năm Kỳ Chính của đại kỳ cũng đều là cường giả võ đạo, có thể dẫn dắt ngàn người tạo thành chiến trận công kích.
Tô Mộ quan sát, thấy cũng không có nguy hiểm, nàng tiếp tục thả Trấn Yêu tháp ra, ổn định trận địa bên mình.
Trong không trung, lúc này Phi Vân Nham mới dám tiến gần hơn một chút. Năng lực phòng ngự của bản thân Phi Vân Nham còn không bằng Khổng Tước chiến hạm. Đừng nhìn nó lớn như vậy, thế nhưng cũng không phải là binh khí cao cấp gì. Chi phí cao, cho nên cũng không dám tùy ý sử dụng.
Chỉ có khi Tô Mộ phá hỏng một phần tường sắt đại trận thì Phi Vân Nham mới có thể tới đây, thả binh lính nhảy dù xuống bên dưới.
Ngày càng có nhiều Thần Binh Khôi Lỗi tổ hợp thành quân đội từ trên Phi Vân Nham nhảy xuống bên dưới. Đây chính là do tài lực của Tô Kính cung ứng đầy đủ, cho nên mỗi binh lính, sau khi dán phù chú lên người. Như vậy dù có từ trên trời cao trăm trượng nhảy xuống thì cũng sẽ không bị ngã chết hoặc bị thương.
Hai cánh của An nhất thời càng thêm an toàn, hắn tháo Thập Tự Giá sau lưng rồi xông về phía trước. Phía trước là một chi kỵ sĩ đoàn ước chừng vạn người. Hợp thành trận pháp một trăm trăm người, không ngừng tiến về phía trước.
Thần Binh Khôi Lỗi ở phía trước đã bị đám kỵ sĩ đoàn này gặp phải, trực tiếp bị đánh thành phế liệu kim loại mà không hề có lực hoàn thủ. Trận pháp mười người của minh quân thấy tình thế không ổn, lập tức rối rít rút lui về phía sau, không dám tiếp chiến với chi kỵ sĩ đoàn này.
Chi kỵ sĩ đoàn này, người cầm đầu là một kỵ sĩ cưỡi cự lộc. Bộ lông trên người đầu cự lộc kia cứng như sắt thép, trong hai mắt là phù văn màu đỏ đang chuyển động. Đây là Ma Thú đã được thu phục, lực xung kích cực mạnh.
Mà phía sau hắn, đám kỵ sĩ của kỵ sĩ đoàn có hai ngàn người, ở dưới thân đều là ma lang.
Đường phố này so với đường phố ở trong thành thị của Đông Tần có chút hẹp, cho nên đi về phía trước cũng chỉ có mười kỵ sĩ. Như vậy mới có thể giữ vững được khoảng cách nhất định có thể dễ dàng xung phong. Những kỵ sĩ xung phong này, An cũng đã nhìn thấy. Thần Binh Khôi Lỗi cao tới ba mét nhanh chóng bị kỵ sĩ đụng vào một cái, ngay cả binh khí cũng không vung lên mà đã bay ra ngoài, thân thể nát
bấy.