Ngôn Triết dừng một chút, lúc anh ta dậy, Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh đã đi rồi, cũng không chào tạm biệt lấy một tiếng.
Anh ta nhìn ra được, Phó Cảnh Ngộ thật sự nghiêm túc, với tính cách của anh, sau này sẽ thực sự không quay lại đây nữa.
Nghe Ngôn An hỏi như vậy, trong lòng Ngôn Triết nhất thời xông ra một loại cảm giác thê lương.
Nửa đời trước cùng nhau làm anh em sinh tử, bây giờ, lại trở thành người dưng rồi sao?
Ngôn Triết xoa đầu Ngôn An, "Đi nghỉ ngơi đi."
Ngôn An nắm tay thả trên đầu, cầm tay Ngôn Triết, tội nghiệp mà nhìn lấy anh ta.
-
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ trở lại thành phố A, bởi vì Bóng Đèn Nhỏ có chút không thích ứng khí hậu bên kia nên bị bệnh, sau hai ngày Diệp Phồn Tinh đều phải ở nhà trông con.
Bà Phó sợ cô không có kinh nghiệm chăm con, đặc biệt tới theo, Phó Linh Lung cũng tới.
#
Hai ngày sau, Tô Lâm Hoan mới tỉnh lại ở trong bệnh viện.
Lúc cô ta tỉnh lại, hai vợ chồng nhà họ Tô đều đang túc trực bên cạnh.
"Hoan Hoan." Bà Tô nhìn lấy con gái, trên mặt cô ta còn bôi thuốc sát trùng vết thương, trên đầu bọc băng, toàn thân chỗ này cũng bó thạch cao.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy mẹ, cảm giác cổ họng rất khô, thân thể chết lặng... Hai chân không cảm giác.
"Mẹ." thật lâu sau cô ta mới nói ra một câu.
Vừa nghe cô ta nói chuyện, nước mắt của bà Tô rơi xuống, "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."
Bà Tô chỉ có một đứa con gái, ở trong bệnh viện giữ hai ngày, bây giờ thấy còn gái tỉnh lại, nội tâm rất là vui vẻ yên tâm.
Mặc dù... Mặc dù... Bác sĩ nói, thần kinh nửa người dưới đã hoại tử, chi dưới tê liệt, sau này sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, nhưng sống là tốt rồi.
Người giúp việc đứng ở một bên, lau nước mắt.
#4
Như thế này đã được chưa nhỉ mọi người? 😇
Nếu thấy hay thì thưởng phiếu đi nào!