"Làm sao anh biết?" Kể từ khi biết anh ta là người gián tiếp gây nên tai nạn của Phó Cảnh Ngộ,đã rất lâu rồi Diệp Phồn Tinh không liên lạc với anh ta. Nghe thấy giọng Ngôn Triết, tâm tình của cô rất phức tạp, không biết nên dùng thái độ gì để nói chuyện với anh ta.
Tiếng cười của Ngôn Triết rất hào sảng, "Tại sao tới đây mà không nói cho anh biết?"
Mỗi lần Ngôn Triết tới thành phố A đều ở nhà bọn họ, không bao giờ khách sáo, nhưng Diệp Phồn Tinh thì ngược lại, đến bên này cũng không nói cho anh ta biết.
Trong lòng Ngôn Triết cảm giác rất trống rỗng rối loạn.
Diệp Phồn Tinh mượn cớ nói: " Anh bận rộn như vậy, tôi không muốn quấy rầy anh."
Ngôn Triết cười nói: "Bận rộn cái gì đi nữa cũng phải mời em ăn cơm chứ!"
"Không cần đâu, lần này tôi tới để công tác, bọn họ sẽ bao ăn bao ở." Diệp Phồn Tinh cảm thấy mình vẫn nên vạch rõ ranh giới với Ngôn Triết thì tốt hơn.
Ngôn Triết hỏi: " Ở khách sạn nào?"
"..." Diệp Phồn Tinh nói: " Tôi cũng không rõ nữa, tôi đi cùng bạn."
Cô cũng không muốn nói hành tung của mình cho anh ta biết.