Diệp mẫu biết trong lòng Diệp Phồn Tinh có tâm tình, cũng không quá mức.
Mọi người đều sau khi ngồi xuống, Trần Vĩ nhìn về Diệp Phồn Tinh.
Trước hắn từng nhìn ảnh Diệp Phồn Tinh, liền cảm thấy Diệp Phồn Tinh ngoại hình không tệ. Không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại có thể đẹp hơn trong ảnh, cô chân nhân thoạt nhìn đối chiếu mảnh thanh tú động lòng người.
Dù sao vẫn chưa tới hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp nhất của phụ nữ.
"Tinh Tinh, nghe nói trước em bị bệnh, giờ đã khỏe chưa?"
Diệp Phồn Tinh nhìn Trần Vĩ một cái, nghe được hắn gọi mình Tinh Tinh, cảm giác cả người đều không thoải mái.
Cô và hắn có quen thân như vậy sao?
Rất sợ Diệp Phồn Tinh nói ra cái gì khó nghe, Diệp mẫu giúp đỡ giảng hòa, nói: "Tốt rồi, đều tốt."
Lần trước Diệp Phồn Tinh chạy, bà bất đắc dĩ mới nói như vậy.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy mẹ phản ứng, biết cô bị bệnh, là mẹ nói.
"Chúng ta trước gọi thức ăn đi!" Trần Vĩ cầm lấy thực đơn, "Tinh Tinh muốn ăn cái gì?"
Hắn một bộ dáng thân sĩ, Diệp Phồn Tinh không nói gì.
Cô mặc dù là một con hàng ăn uống, nhưng bây giờ không có khẩu vị chút nào.
Diệp mẫu nói: "Tùy ý gọi đi! Chúng ta đều có thể, không có ăn kiêng."
"Vậy cháu liền làm chủ?" Trần Vĩ cười một tiếng, rất nhanh liền gọi thức ăn.
Trần mẫu ở bên cạnh nói: "Tinh Tinh nhà chị năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi." Diệp mẫu nói.
Diệp Phồn Tinh yên lặng mà uống nước, nghe được lời của mẹ mình, lười phản bác.
Trần mẫu nói: "Không có đi học đại học?"
Hiển nhiên, bà ta là có chút ghét bỏ.
Diệp mẫu là một cái người rất để ý mặt mũi, cũng không muốn để cho người ta biết bà là vì để cho Diệp Phồn Tinh lập gia đình, mới không cho cô đi học, nói thẳng: "Thành tích của nó không tốt, không muốn lên."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn mẹ một cái, không biết nói cái gì.
"Trần Vỹ nhà chúng tôi rất ưu tú, ở đơn vị, có rất nhiều cô gái thích nó đấy!" Trần mẫu có chút tự hào.
Diệp mẫu cũng hùa theo: "đúng, đúng! Nếu mà Tinh Tinh nhà chúng tôi cũng giỏi Giang như thế thì tốt rồi."
Diệp Phồn Tinh bây giờ nhìn không nổi nữa, chẳng lẽ cô không tài giỏi sao?
Đáng tiếc, mẹ căn bản không biết những thứ này.
Bà ấy khen Trần Vĩ chỉ là vì nịnh nọt.
Nhìn bộ dáng của mẹ, tựa hồ đối với cái này Trần Vĩ thật hài lòng?
Một mực không lên tiếng Diệp Phồn Tinh rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nói: "Theo lý thuyết, điều kiện tốt như vậy, lại có nhiều người phụ nữ ái mộ như thế, hẳn là sớm kết hôn rồi! Còn cần phải đi xem mắt?"
Trần mẫu cứng đờ, luôn cảm thấy Diệp Phồn Tinh là đang tranh cãi? Những lời này để cho bà ta rất mất mặt.
Trần Vĩ cười nói: "Trước bận bịu công tác, không có chú ý những thứ này."
"Vậy anh công tác bề bộn nhiều việc chứ?"
"Không vội vàng, tại sự nghiệp đơn vị, mỗi ngày sớm chín muộn năm, còn có hai ngày nghỉ."
Diệp mẫu nói: "Sự nghiệp đơn vị không tệ, công tác ổn định, tiền lương cũng không tệ! Tôi nghe bọn họ nói sự nghiệp đơn vị một tháng hai ngày nghỉ còn có hơn tám triệu đây!"
Diệp mẫu ở trong quán lẩu làm việc, một tháng chỉ có thể nghỉ ngơi hai ngày, bận rộn lúc dậy liền hai ngày nghỉ ngơi cũng không có, tiền lương cũng chỉ có ba triệu. Cho nên, đối với bà mà nói, nhẹ nhàng như vậy, một tháng có thể có hơn tám triệu, cũng đã rất tốt.
Trần Vĩ cười một tiếng, "Coi như không tồi, cháu một tháng cộng thêm bù mà nói, cũng liền tám, chín triệu. Ai, không thể cùng những thứ kia làm ăn so với..."
Mặc dù trên miệng khiêm tốn, nhưng kỳ thật, hắn thoạt nhìn đối với thu nhập của mình rất hài lòng.
Hơn nữa, hắn biết Diệp gia cái gì gia cảnh, một mình hắn mỗi tháng tiền kiếm được, so với Diệp gia tất cả mọi người thu nhập đều nhiều hơn.
Diệp mẫu nghe xong lời Trần Vĩ nói, mắt sáng rực lên, "Đó là thật không tệ."
Nhất thời cảm giác mình tìm con rể rùa vàng.
(●"▽"●)ゝ(・ิω・ิ)ノ(✿❛◡❛)
Lương của cái ông chú Trần Vĩ này có bằng lương lái xe nhà Phó Cảnh Ngộ không vây
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa Nhé!