Đâu chỉ là thiếu chút nữa, tôi hiện tại cũng vẫn là mợ của cậu ta có được không?Trong lòng Diệp Phồn Tinh nhổ nước bọt nói.
Ngoài miệng lại học Triệu Gia Kỳ vô lại bộ dáng, "cô cũng không cần mặt mũi, tôi cần làm gì? Hơn nữa, cô đem những lời này đi nói với Cố Vũ Trạch a! Cô ở nơi này gây sự với tôi có ích lợi gì?"
Trên thực tế hôm nay cùng Cố Vũ Trạch ở trên chung cái bàn ăn cơm, hai người cũng là một câu nói không nói.
Diệp Phồn Tinh cũng không biết, Triệu Gia Kỳ là phát thần kinh cái gì.
Nhất là ban đầu, Triệu Gia Kỳ cướp đi Cố Vũ Trạch từ tay cô, bây giờ lại còn có mặt mũi ở chỗ này nói những thứ này!
Triệu Gia Kỳ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh khó chơi, cảm thấy khó chịu, hết lần này tới lần khác không nói lại cô, không thể làm gì khác hơn là chạy về.
Cô ta trở lại ký túc xá, trực tiếp úp sấp trên bàn, khóc.
Hồ Tiểu Tri bình thường cùng với cô ta quan hệ không tệ, thấy cô ta khóc, không nhịn được quan tâm nói: "Gia Kỳ, cậu không sao chứ."
Triệu Gia Kỳ không lên tiếng, tiếp tục khóc nấc lên.
Diệp Phồn Tinh từ bên ngoài đi vào, Hồ Tiểu Tri ngăn cản cô, "Diệp Phồn Tinh, mọi người đều ở chúng phòng, cậu làm gì vậy?"
"Tôi làm gì chứ?" Diệp Phồn Tinh nhìn một cái khóc vô cùng ủy khuất Triệu Gia Kỳ, cảm thấy không nói gì, Triệu Gia Kỳ chẳng lẽ đã cấp thấp đến chỉ có thể dùng loại này khóc thủ đoạn rồi sao?
Hồ Tiểu Tri nói: "cậu làm Gia Kỳ khóc thành như vậy, còn không mau xin lỗi cô ấy đi."
"Ta tại sao phải nói xin lỗi cô ta?" Diệp Phồn Tinh căn bản lại không có làm gì sai.
Hơn nữa, cũng là Triệu Gia Kỳ tìm cô khiêu khích trước.
Không nói lại thì chạy về phòng khóc...
Đây là đứa trẻ ba tuổi sao?
Hồ Tiểu Tri hướng về phía Diệp Phồn Tinh khuyên nhủ: "Đều là bạn cùng phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu nói lời xin lỗi cũng có gì đâu?"
Ở trong mắt cô ts, nói xin lỗi cũng chỉ là một câu nói.
Chỉ cần Diệp Phồn Tinh nói xin lỗi, Triệu Gia Kỳ không khóc nữa, sự tình không là tốt rồi rồi sao?
Diệp Phồn Tinh cảm thấy Hồ Tiểu Tri quả thật là chính là nói chuyện không suy nghĩ, cô nhìn Triệu Gia Kỳ một cái, nói: "Người nào thích nói xin lỗi người đó nói đi, tôi sẽ không nói!"
Triệu Gia Kỳ nghe xong lời của Diệp Phồn Tinh, khóc càng to.
Triệu Gia Kỳ biết, bởi vì chuyện hôm qua, Hồ Tiểu Tri đối với Diệp Phồn Tinh ấn tượng kém tới cực điểm, cho nên, nhất định sẽ đứng ở phía bên mình, khóc không chút kiêng kỵ.
Cô ta biết Diệp Phồn Tinh không sợ phiền phức, có thể cô ta cũng không tin, người trong phòng đều ghét Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh còn có thể bình tĩnh như vậy.
-
Sau mấy ngày, Diệp Phồn Tinh chỉ cần trở về ký túc xá, Hồ Tiểu Tri cùng Triệu Gia Kỳ đều là lãnh ngôn lãnh ngữ, cố ý không nói chuyện với Diệp Phồn Tinh, còn ở bên cạnh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Hai người này chính là nhất định muốn ép Diệp Phồn Tinh nói xin lỗi.
Triệu Gia Kỳ từ nhỏ dưỡng thành bệnh công chúa, luôn cảm thấy người trên thế giới này đều phải coi cô ta là trung tâm, không ép Diệp Phồn Tinh nói xin lỗi, trong nội tâm cô ta không thoải mái.
Diệp Phồn Tinh cũng lười để ý đến bọn họ.
Cô mỗi ngày trở lại, đều có chuyện mình phải làm, nơi nào có tâm tư cùng với bọn họ lục đục với nhau.
Diệp Phồn Tinh mở Facebook, phát hiện hôm nay lại thêm hơn 1000 lượt theo dõi trang cá nhân của mình
Cái tài khoản Facebook này, không phải là tài khoản Diệp Phồn Tinh lúc trước dùng, cái trước kia do Triệu Gia Kỳ lập, cùng Cố Vũ Trạch chia tay, cô mới lập tài khoản hiện nay.
Khi đó mẹ mỗi ngày muốn cô thôi học, lại gặp phải Cố Vũ Trạch cùng Triệu Gia Kỳ phản bội, cô quả thực khổ sở, không người bày tỏ, liền viết vài dòng trạng thái trên Facebook.
Kết quả, lại có hai người bạn trên mạng nhắn tin an ủi cô.
(; ̄^ ̄)ん~(; ̄^ ̄)ん~
Hãy dành một like và một phiếu để an ủi nồi cá kho bị cháy đen trong bếp của Sữa vì mải viết truyện đi(X﹏X)↷(X﹏X)↷(X﹏X)↷(X﹏X)↷