-
Trên xe, Diệp Phồn Tinh nhìn Mộ Thập Thất, thoáng chút lỡ Âu hỏi " Chị giận tôi đấy à?"
Luôn cảm thấy Mộ Thập Thất sau khi trở lại liền có chút mất hứng, chắc là Tô Lâm Hoan ở sau lưng nói cái gì.
Mộ Thập Thất ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, lộ ra nụ cười rất ấm áp: "Tại sao tôi phải giận cô?"
Lúc chỉ có cô và Diệp Phồn Tinh, thái độ Mộ Thập Thất lại thay đổi trở lại, " Chỉ là cảm thấy Tô Lâm Hoan đó cũng chẳng tốt đẹp gì nên chưa biết phải phản ứng ra sao thôi."
Bất quá cô là một con người có giáo dưỡng, nên cũng chẳng buồn đôi có với Tô Lâm Hoan làm gì cho mất giá bản thân.
Xe taxi ngừng ở vườn hoa Giang Phủ, Diệp Phồn Tinh cùng Mộ Thập Thất từ trên xe bước xuống, mới vừa vào cửa, liền thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên trong cửa chờ bọn họ.
"Ông xã." Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, ngạc nhiên hỏi "sao anh lại ở chỗ này?"
"Vừa về tới, đợi em!" Phó Cảnh Ngộ nghe thấy tiếng xe hơi, cố ý dừng lại đợi vợ.
Mộ Thập Thất cảm giác bản thân tỏa sáng như cái bóng đèn 1000W, cười nhạt nói, "Tinh Tinh, tôi đi tìm Ngôn Triết trước nhé."
Sau đó vội vàng mà thẳng bước đi.
Cô ấy vừa đi, cũng chỉ còn lại có Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh bộc lộ bản chất trẻ con, chạy đến trước mặt Phó Cảnh Ngộ, ấm áp hỏi: "Thân thể không có sao chứ?"
Phó Cảnh Ngộ không có trả lời, trực tiếp kéo cô vào trong ngực, mỗi lần nhìn đại bảo bối, anh đều sẽ không tự tự chủ biến thành lão sói xám.
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Nhanh buông em ra đi!"
Phó Cảnh Ngộ nghe xong cũng không thèm buông ra, bá đạo nói " Cả một ngày không gặp, anh nhớ em quá!"
Cứ như thế này thì cái thân già của Mật bị ngáo sự lương thiện mất thôi, suốt ngày bị chúng nó nhét đầy một mồm thức ăn chó, không chịu đâu!